Chương 23: Tống Huyền đúng là dễ bị lừa

Lương Trác nhấn tắt điện thoại của tôi.

Thật ra, tôi không gọi cho

"Cặp mắt hoàng kim 1818" vì tôi không biết cách thức liên hệ với bọn họ.

Tôi cũng không báo công an vì chút chuyện cỏn con của bọn tôi nếu báo công an chỉ tổ tạo làm phiền các anh trai công an nhân dân.

Tôi gọi cho bạn tôi.

Chính là kiểu bạn bè mà khi ta đi xem mặt gặp phải đối tượng xem mặt phiền phức thì sẽ nhắn tin cầu cứu nhờ người bạn đó gọi điện cho mình.

Chẳng qua tôi là người chủ động gọi.

Lương Trác nhìn tôi rồi nói:

"Tống Huyền, chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện hẳn hoi đi."

Anh ta nói với tôi với chất giọng rất chân thành:

"Tôi muốn làm quen với cậu, ít nhất cũng kết bạn trước đã."

Vì sao? Tôi hỏi:

"Tôi đẹp trai, quyến rũ tới mức đấy sao?"

Sau đó, Lương Trác bật cười thành tiếng.

Rất bất lịch sự, tôi không thích.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt tức tối của tôi, Lương Trác ngừng cười rồi nhìn tôi với nét mặt ba phần chân thành, năm phần tha thiết và hai phần chột dạ:

"Tôi không phủ nhận mình có cảm tình với cậu."

Tài thật, nói nghe rất nghiêm túc.

Không phủ nhận.

Có cảm tình.

Vậy không phải bị vẻ ngoài điển trai của tôi quyến rũ sao?

Anh ta đúng là một tên đàn ông nông cạn.

Chẳng qua, tôi cũng vậy.

Tôi nói: Nếu anh đã nói vậy…

Tôi kiểm tra giờ giấc, đã quá giờ ăn trưa, đi dạo cả một buổi sáng – đúng ra là xếp hàng cả buổi sáng, bụng tôi đã có chút cồn cào.

Tôi nói:

"Cho anh một cơ hội, chúng ta cùng đi ăn trưa. Có điều anh yên tâm, tôi không bắt anh mời đâu, bèo nước gặp nhau, chúng ta chia đôi tiền."

Lương Trác lại mỉm cười.

Trai đẹp cười đúng là vui mắt vui lòng.

Tôi nghĩ, tổng cộng có hai lý do khiến tôi cho phép anh ta ăn trưa cùng tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!