Làm người không thể quá ngây thơ. Cái bạn cứ ngỡ là một cuộc gặp gỡ tươi đẹp, thực tế lại là một màn lừa đảo.
Tôi ngồi trên bậc đá ẩm ướt, mãi sau mới nghĩ ra:
Điện thoại rơi vào nước rồi, app chống lừa đảo không thể kịp thời phát hiện điểm bất thường ở tôi, vậy nên tôi đã bị Lương Trác lừa.
Nhất định là vậy.
Càng nghĩ tôi càng tức giận. Càng đợi tôi càng cảm thấy Lương Trác sẽ không quay trở lại.
Cuộc đời là vậy đó, ngập tràn cạm bẫy.
Tôi ngồi đó ngẫm nghĩ một lúc về cuộc đời, sau đó ép bản thân phải suy nghĩ theo hướng lạc quan: Không sao, đều là kinh nghiệm sống cả. Tích lũy thêm vài lần kinh nghiệm, đợi sau này già rồi, người khác đều bị lừa mua nệm, mua thực phẩm chức năng thì tôi sẽ khác, tôi sẽ không bị lừa.
Cứ như thế, tôi bị sự lạc quan của mình chọc cho phì cười.
Sau khi đã ổn định được cảm xúc, lý trí của tôi cũng theo về.
Nhiệm vụ hàng đầu lúc này không phải than thân trách phận, cũng không phải ân hận chuyện đã rồi, mà là nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo hiện tại.
Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm mặt nước bằng phẳng một lúc, sau đó một lần nữa đi xuống nước.
Tôi rất sợ nước, cũng không biết bơi, nhưng cũng may nước ở đây không sâu, nước chảy cũng không quá siết. Có kinh nghiệm rơi vào nước vừa rồi, trong lòng tôi biết rõ mực nước ở đây chỉ tới eo mình.
Thế nhưng tôi vẫn như một chú ngựa non băng qua dòng sông, dè dặt mò mẫm bước xuống nước.
Lúc này, bà cụ sống trên bờ lại đi ra, lại nhìn tôi như nhìn một thằng ngu.
Bà cụ hỏi:
"Có chuyện gì khiến cậu nghĩ quẩn sao?"
Tôi bất đắc dĩ:
"Cháu không nghĩ quẩn. Điện thoại của cháu rớt xuống nước."
Bà cụ mỉm cười: À, lại rớt nữa.
Sao bà cụ lại nói lại?
Bà cụ nói với tôi bằng chất giọng hiền hòa:
"Cậu nhóc, cậu chờ tôi một chút."
Sau đó bà quay người đi vào trong nhà, một lúc sau quay trở lại với một chiếc vợt lưới trên tay.
Cái vợt này tôi từng thấy rồi, hồi bé dùng để bắt bướm.
Bà cụ đưa cho tôi:
"Cậu dùng cái này mà vớt điện thoại, hữu dụng lắm."
Tôi cảm kích tới mức suýt chút nữa cả nước mắt lẫn nước mũi cùng thi nhau trào ra.
Đến cả bà cụ lớn tuổi xa lạ cũng tốt với tôi hơn Lương Trác. Anh ta đúng là khiến người ta quá thất vọng.
Tôi hỏi:
"Bà ơi, bao tiền một lần dùng ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!