Chương 15: Đại sư thôi miên và giáo viên dạy Toán

Tôi đang nghĩ, rốt cuộc như nào thì được tính là có duyên?

Nếu đời này tôi sống được tới năm 80 tuổi, vậy cuộc đời tôi sẽ có khoảng 29.200 ngày.

Dân số trong biên chế trên Trái Đất là hơn 6 tỷ người, tính ra mỗi ngày tôi có thể gặp trung bình tầm 1000 người.

Như vậy, cả đời này tôi có thể gặp tổng cộng 29.200.000 người, mà Lương Trác là một trong số đó.

Cũng có thể nói, xác suất để tôi với anh ta gặp nhau là tầm 0,00487.

Khi đứng trên con phố sầm uất, mặt đối mặt với anh ta, trong đầu tôi đã nhanh chóng nảy ra phép tính này.

Đương nhiên, phép tính này của tôi cũng không chắc chắn, dù sao tôi không phải kế toán, cũng chẳng phải giáo viên dạy Toán.

Thế nhưng, có thể chắc chắn một điều rằng, xác suất để hai con người gặp nhau giữa biển người mênh mông là rất thấp, đã gặp ắt có duyên.

Mà tôi với Lương Trác trong hai ngày hôm nay đã tình cờ gặp nhau biết bao lần. Nếu bảo không có một bàn tay to lớn mang tên số phận đang điều mây chuyển gió vì chúng tôi thì tôi cũng chẳng tin.

Bỗng, tôi muốn câu này muốn hỏi anh ta.

Thuyền đâu?

Đây đương nhiên không phải điều tôi muốn hỏi, chẳng qua bây giờ chưa hỏi anh ta được.

Bèo nước gặp nhau. Bèo nước gặp nhau.

Duyên tình tựa sương sớm. Duyên tình tựa sương sớm.

Tôi vẫn luôn nhắc mình như vậy.

Lương Trác đáp: Đi theo tôi.

Nói xong, anh ta bất ngờ kéo tay tôi.

Hành động này đúng, mà cũng không đúng.

Con phố này hiện tại đang vô cùng đông đúc, đông tới mức phải chật vật mãi mới nhích nổi một bước. Hai người đi chung dễ bị tách ra, vậy nên nắm tay có thể đảm bảo không bị lạc nhau. 

Tuy nhiên, nói gì thì nói, tôi với anh ta vẫn là người xa lạ, chỉ biết mỗi tên của nhau, những thông tin khác đều mù tịt. Đối mặt với người như vậy, tôi không cách nào ra vẻ quen thân từ lâu giống anh ta, thậm chí còn nắm tay đối phương.

Hơn nữa, tôi thích đàn ông.

Đối với tôi, nắm tay một người đàn ông là một việc rất đặc biệt.

Một mình tôi đang phát điên trong đầu, Lương Trác thì vẫn bình thản kéo tôi chen chúc giữa đám đông.

Tôi nhìn sau gáy anh ta, chợt bật cười.

Anh ta quay lại nhìn tôi: Sao vậy?

Không có gì. Tôi cố sức len lên trước, len từ chỗ chếch phía sau tới bên cạnh anh ta.

Hồi trước bạn bè có nói tôi rằng trông thì giống như ngày ngày cắm đầu cắm cổ nhưng thực chất gặp chuyện cũng cẩn trọng quá mức, như thể sợ bị người khác hãm hại.

Tôi đáp: Đúng rồi, tao là người thế đó.

Cẩn thận dè chừng, nhưng chung quy vẫn không thoát được cạm bẫy.

Tôi bỗng nhớ tới mục đích chuyến đi của mình. Cách ba năm, tôi gần như đã quên mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!