Chương 1: Trai đẹp cũng trở nên đáng ghét

Người ta nói quả không sai, cơ thể và tâm hồn, luôn có một muốn được lên đường.

Vậy nên, tôi chuẩn bị khởi hành đây.

Trên đây là lý do tôi đã đưa ra khi báo cáo với sếp về chuyến du lịch dịp mùng 1 tháng 10 của mình.

Sếp tôi đẩy gọng kính, nói với tôi: Không được.

Giây phút ấy, tôi nghe thấy tiếng tâm hồn mình vỡ vụn.

Tôi đứng đờ người trong phòng sếp, tay vẫn lăm lăm đơn xin nghỉ phép để đi du lịch.

Tôi hỏi: Vì sao vậy?

Sếp đáp:

"Cậu xem đi, theo sắp xếp của đơn vị, hôm mùng 1 là ca trực của cậu đấy!"

Mùng 1.

Ngày Quốc Khánh.

Tăng ca được gấp ba lương.

Sếp nói:

"Cậu nghĩ xem, gấp ba lương đấy, đủ cho cậu ăn bao bữa gà om niêu? Thử tính đi."

Gà om niêu[1].

Sếp bọn tôi thật sự hết sức là quan tâm cấp dưới, không ngờ lại để ý tới chuyện tôi gọi gà om niêu liên tục năm bữa trưa.

"Lương gấp ba quả thật rất hấp dẫn."

Đúng rồi đó.

"Thế nhưng tôi từ chối." Tuy tôi không thuộc thế hệ 2k nhưng đôi lúc tôi cũng ôm giấc mộng thay đổi môi trường công sở,

"Đã ba năm rồi tôi chưa đi du lịch, cứ tiếp tục thế này thì những đức tính tốt đẹp của tôi đều sẽ thui chột mất. Sếp à, kỳ nghỉ mùng 1 tháng 10 năm nay tình hình dịch bệnh khó khăn lắm mới ổn định, lương gấp ba tôi không cần, sếp duyệt đơn cho tôi đi mà."

Sếp lại đẩy kính:

"Cậu còn biết dịch bệnh vẫn đang diễn ra hả? Có thể bớt đi lung tung khiến đất nước thêm rối ren không?"

Về vấn đề này, tôi đã có chuẩn bị từ sớm.

Tôi lập tức lôi cuốn sổ tay mang theo rồi mở sổ, đưa cho sếp xem.

"Sếp xem này, tôi lên kế hoạch cả rồi. Kỳ nghỉ dài 7 ngày, cộng thêm số ngày nghỉ phép năm mà tôi chưa sử dụng là được tổng cộng 17 ngày. Tôi chỉ đi tới hai nơi, đều đã kiểm tra trước đó, không có dịch bệnh."

Tôi giải thích,

"Hơn nữa tôi nhất định sẽ về trước hạn, đảm bảo không có vấn đề gì."

Sếp nhìn lên tôi:

"Không đi không được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!