Cả buổi chiều, Đàm Vân Sơn ngồi lì trong phòng Ký Linh, chính xác hơn là ngồi trên ghế úp mặt xuống bàn, trừ khi cần thiết còn không thì đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích.
Ký Linh đi ra đi vào bận việc tới tối, có lúc đi nhanh về, có lúc lại đi hơi lâu nhưng lần nào về cũng đều thở hổn hển. Đàm Vân Sơn biết nàng đang chuẩn bị để buổi tối bắt yêu nhưng vì đuối sức nên thực sự không muốn mở miệng hỏi, dù gì chàng cũng chỉ cần chịu trách nhiệm còn thở là được, một miếng mồi không cần thiết phải biết quá nhiều.
Có điều có một vấn đề chàng cứ lấn cấn mãi trong lòng đấy là yêu đã tới một lần, đã biết ở đây có cao nhân đánh được nó, chẳng lẽ nó lại vẫn quay lại chui đầu vào rọ hay sao?
Thế nhưng lời này rất dễ đả kích tinh thần chiến đấu nên chàng cố nhịn không nói ra.
Ký Linh không hiểu được tâm tư chàng, cho là Đàm Vân Sơn chỉ nằm ngủ suốt cả buổi chiều nhưng rất ăn ý, nàng cũng nghĩ tới cùng vấn đề này cho nên cả buổi đi ra đi vào, nàng liên tục mua thêm dụng cụ giăng bẫy trong sân đồng thời tra xét một lượt các hộ giáp bốn xung quanh Đàm phủ.
Nhờ đi tra xét mà phát hiện ra điều lạ.
Mưa đã ngừng mấy ngày, dù rằng trời không trong, mặt trời không thấy nhưng nước đã rút bớt, mặc dù rút rất từ từ, cho nên ban đầu mới nửa ngày, một ngày thì không dễ nhận ra, giờ đã mấy ngày trôi qua, các hộ xung quanh nhà họ Đàm đã lần lượt lộ ra sân nền, vẫn còn hơi ướt nước nhưng khô ráo hẳn chỉ còn là vấn đề thời gian, còn với các hộ xa hơn một chút phía bên Hòe Thành khách điếm thì hôm qua nước lụt đã rút sạch, có thể đi lại như thường.
Vậy mà Đàm phủ lại không như vậy.
Trước hết là nước rút chậm hơn xung quanh, cho tới ngày hôm qua, nước trong vườn hoa mới rút về mức để lộ được vài khoảnh đất lẻ tẻ, so với các nhà ở gần đâu phải chỉ chênh một chút; tiếp là sau khi hôm qua yêu quái xuất hiện rồi bỏ chạy, nước trong sân không những không lùi mà còn dâng cao thêm, giờ đã có thể đi được bằng thuyền.
Đủ các dấu hiệu đều chỉ rõ rằng con yêu quái mượn nước để đi kia đã tập trung nhắm vào Đàm gia cho nên không cần làm quy mô lớn gây ngập cả Hòe Thành nữa, chỉ cần nhà họ Đàm ngập nước là nó có thể tới.
Hoặc là nó đã ẩn náu ngay trong ao nước này, đợi thời cơ ra tay.
Ký Linh nhìn Đàm Vân Sơn ngủ mơ màng bên chiếc bàn đằng kia thấy không nên nói điều phỏng đoán này ra hành hạ chàng.
Màn đêm buông xuống, Đàm Vân Sơn dần dần tỉnh.
Ký Linh ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài không biết đang nghĩ gì. Đàm Vân Sơn muốn gọi nàng nhưng cổ họng không gọi ra được tiếng, may là "chén máu" trên bàn đã biến mất, không biết ai bày ở đó một bộ ấm chén mới đựng đầy nước trắng.
Đàm Vân Sơn với tay cầm chén trà, dè dặt ngửi thử chắc chắn không có mùi lạ mới rụt rè nhấp một chút, thấy đúng là nước trắng mới dám uống sạch một hơi.
Uống nhanh quá nên uống xong rồi mới nhận ra nó hơi… Ngọt?
"Tỉnh?" Ký Linh nghe tiếng quay đầu lại.
"Ừ." Đàm Vân Sơn đáp khẽ sau đó như thể là để kiểm chứng, chàng lại rót thêm một chén nữa uống ừng ực hết sạch, quay sang nhìn Ký Linh đầy thắc mắc.
Ký Linh nhoẻn miệng cười trước vẻ mặt ngu ngơ của chàng, thản nhiên nói: "Cho thêm chút mật ong."
Đàm Vân Sơn bật thốt ngay không kịp nghĩ: "Có ảnh hưởng tới tinh khí không?" Hỏi xong liền hối hận ngay, vội nói bù lại: "Dù sao tôi cũng uống rồi, cô nương đừng hòng bắt tôi nôn ra."
Ký Linh không ngờ chàng nghiêm túc như vậy, câu đầu tiên là quan tâm xem "miếng mồi có còn ngon hay không", giọng nàng dịu dàng hiếm thấy: "Một chút thôi, không hề gì."
Đàm Vân Sơn yên lòng đồng thời có cảm giác sức lực cũng hơi hồi lại, chẳng biết là do mật ong thực sự kỳ diệu vậy hay là do tác dụng tâm lý.
"Chừng nào chúng ta mới hành động?" Nhân lúc tinh thần cũng không tệ lắm, Đàm Vân Sơn chủ động hỏi ngay, tránh lát nữa lại hết mất.
"Chờ thêm một khắc nữa." Ký Linh ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ xem trời một lúc rồi nói, "Trăng phải lên tới đỉnh."
Một khắc sau, trong vườn hoa ở nhà giữa.
Đàm Vân Sơn đứng ở hành lang dưới mái đình, chần chừ hỏi: "Cho dù là một con yêu quái ngu ngốc biết chỗ này có mai phục mà vẫn tới thì tôi cứ ngồi đi ngồi lại cùng một chỗ làm mồi dụ có phải là quá thiếu tôn trọng đối phương không?"
Ký Linh rất đồng thuận: "Vậy nên lần này chúng ta không lên nóc đình."
Đàm Vân Sơn ngạc nhiên: "Đã tới đây rồi, không lên nóc đình thì đi đâu?"
Ký Linh đưa mắt nhìn ra phía ngoài lan can hành lang.
Đàm Vân Sơn nhìn theo hướng nàng nhìn…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!