Chương 79: (Hết chính truyện)

Không thể nào là Yến Hành lại kéo họ về đào nguyên được, vậy nên hiện giờ gọi được thừng yêu làm nó chuyển động chỉ có khả năng là người đã nhỏ máu vào thừng yêu: Bạch Lưu Song!

Nhưng sức của một con yêu quái có thể xuống tới tận dưới Vong Uyên này thật sao?

Đàm Vân Sơn tạm không nghĩ ra nhưng hiện giờ không thể do dự quá nhiều, lỡ như đây là cơ hội sống còn thì họ tuyệt đối không thể bỏ qua tiếp được: "Đi!"

Mười ngón đan chặt, hai người chạy thục mạng theo hướng thừng yêu dẫn dắt, sợ lỡ chậm thì lực kéo ở hông sẽ ngừng lại và biến mất.

Cuối cùng, đến khi gặp lại ánh đèn Bích Tiêu, họ đã chạy đến thở không kịp, cuống họng xộc mùi máu tanh.

Song, không ai dám vội thở phào ngay, thậm chí họ còn cố chạy nhanh hơn, dốc hết sức chạy cú nước rút tới chỗ đèn Bích Tiêu nằm dưới đất mới dám thở hắt ra một hơi.

Nhưng cũng chỉ dám thả lỏng một chút vậy thôi, Đàm Vân Sơn vội vàng cởi thừng tiên ra khỏi đèn Bích Tiêu, cột nó vào người mình và Ký Linh.

Ký Linh thở một lúc mới lấy lại hơi, kết quả lúc này mới phát hiện ra mình và Đàm Vân Sơn bị thừng tiên trói thành một bó, mặt đối mặt, người dán vào nhau, không phân biệt huynh tôi gì nữa.

Ban nãy lúc hôn tuy cách cũng gần nhưng ít nhiều gì cũng là chỗ tối có xòe tay cũng không nhìn thấy năm ngón. Giờ đèn đuốc sáng ngời lại dán vào nhau như vậy thì hơi ngượng: "Huynh có thể cột trước xong chừa lại cho tôi một đoạn dài để tôi cột vào mà…"

Đàm Vân Sơn tì nhẹ cằm lên đỉnh đầu nàng, thả lỏng tinh thần: "Thế thì phiền phức quá."

Ký Linh còn muốn kháng nghị thêm nhưng bỗng nhiên chân hẫng đi, nàng bất giác ôm lấy Đàm Vân Sơn, có người bên cạnh giúp nàng thấy yên tâm hẳn, bấy giờ nàng mới nhận ra là do thừng tiên chuyển động. Ở đầu thừng còn lại, có vẻ như mọi người đã cảm nhận được động tĩnh của dây thừng nên đang thu thừng, kéo họ lên!

Đàm Vân Sơn ôm lại Ký Linh, ôm thật chặt, lần này, chàng sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Bên bờ Vong Uyên, chúng thượng tiên ai nấy đều hồi hộp. Kể từ lúc thả đèn Bích Tiêu xuống Vong Uyên, hễ cảm nhận được đầu dưới đó có động tĩnh gì là họ liền kéo thừng lên kiểm tra nhưng lần nào cũng hy vọng rồi lại phải thất vọng.

Nhưng lần kéo lên này thì khác.

Mượn tinh khí Thiên Đế truyền cho, Bạch Lưu Song thi triển yêu thuật xuống dưới Vong Uyên đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng mình đã tìm được thừng Tử Kim và lúc kéo thừng yêu lại chỗ thừng tiên, đầu thừng tiên dưới đó còn xuất hiện động tĩnh nữa, chứng tỏ sợi thừng yêu bị đứt kia chắc chắn vẫn còn cột vào người Đàm Vân Sơn!

Tuy là lời nói một phía của một con sói yêu nhưng đến loại chuyện "Thiên Đế truyền tinh khí cho yêu quái" còn có thể xảy ra được thì thử tin phán đoán của nàng ta một chút cũng… không, phải nói là bọn họ khẩn thiết hy vọng nàng ta nói đúng, vì bọn họ đã không ngủ không nghỉ chầu chực ở bờ Vong Uyên hơn hai mươi ngày, giờ nhìn ai cũng mặt xanh xao, môi bợt bạt, đừng nói là hao hết tiên lực, đến tinh phách cũng sắp lìa khỏi xác rồi!

Rào ràoooo

Lúc hai người được trông đợi cuối cùng cũng được thừng tiên kéo lên, chúng thượng tiên cảm thấy đã nghe được thứ tiếng nước làm người ta chứa chan giọt lệ nhất trên đời này.

"Chị!!!"

Bạch Lưu Song là người đầu tiên nhào qua đón. Ký Linh và Đàm Vân Sơn còn chưa kịp lên hẳn bờ, suýt thì bị sói trắng xô ngã ngược xuống nước.

Chúng thượng tiên sợ tới mức tim suýt nhảy cả ra khỏi cổ họng, vội vàng tăng tối đa tốc độ kéo thừng tiên cùng hai người và Bạch Lưu Song lên, tránh cho lại rơi lại vào Vong Uyên.

Đợi đến khi cả ba đã lên hẳn bờ, chúng thượng tiên mới dám ngồi phịch xuống đất, lòng lấy làm may mắn mọi chuyện đã tai qua nạn khỏi, dường như kẻ mới ra khỏi Vong Uyên chính là họ.

Đằng này, các thượng tiên sức cùng lực kiệt; ở đằng bên kia, Nam Ngọc và Phùng Bất Cơ đã vội vàng tới giúp cởi thừng tiên ra cho bạn mình.

Thừng tiên được cởi ra thì đương nhiên Đàm Vân Sơn và Ký Linh cũng tách nhau ra. Một người bị Nam Ngọc và Phùng Bất Cơ ôm chầm lấy vỗ vỗ, một người chỉ biết đứng nhìn Bạch Lưu Song vùi đầu vào lòng mình mà chẳng biết phải làm thế nào.

Bạch Lưu Song giàn giụa nước mắt làm ướt hết vạt áo của Ký Linh. Ký Linh thấy ấm lòng nhưng cũng đau lòng thương nàng ấy khóc nhiều như vậy, nàng xoa nhẹ đầu nàng ấy, dịu dàng bảo: "Sao ai nhìn thấy tôi cũng khóc vậy? Không phải là nên cười sao…"

Bạch Lưu Song ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt rưng rưng lệ lên rời khỏi lòng Ký Linh, nhìn nàng bằng vẻ thắc mắc: "Chị?"

Ký Linh biết nàng ấy đã nhận ra điều bất thường nên cười buồn bảo: "Tôi không nhớ nổi chuyện trước kia."

Bạch Lưu Song ngạc nhiên, sau một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy nhìn Ký Linh từ trên xuống dưới từ trái qua phải: "Trừ mất trí nhớ ra, chị có bị thương chỗ nào không?"

Ký Linh không bắt kịp tư duy của nàng ấy, ngây người đáp: "Không…"

"Vậy là tốt rồi." Bạch Lưu Song thở phào một hơi, mặt còn đang lem nhem nước mắt đã nhoẻn miệng cười với Ký Linh, "Hồi trước lắm chuyện phiền lòng, quên thì cũng quên rồi, ngày sau còn dài mà!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!