Lúc tỉnh lại lần đầu tiên, đầu óc Ký Linh trống rỗng, không biết đây là nơi đâu, nay là hôm nao, không có quá khứ, chẳng rõ tương lai, đối mặt ngay với một nơi hoàn toàn xa lạ với một đỉnh núi, một thân cây cành lá um tùm, một gian nhà cỏ, trời trong gió mát.
Nhưng nàng không cảm thấy vậy thì có vấn đề gì, nhất là sau khi phát hiện mình có thể liên hệ được với "nó" thì chút cảm giác cô đơn cũng gần như biến mất hẳn.
Cảm giác yên bình, thoải mái này kéo dài mãi cho tới lúc gặp Đàm Vân Sơn, chính xác hơn là cho tới lúc Đàm Vân Sơn nhớ ra kiếp trước kiếp này và kể cho nàng nghe hành trình trắc trở chàng, nàng và các đồng đội đã trải qua, cho tới lúc ấy, nàng vẫn cho rằng đó là câu chuyện của người khác.
Mãi cho tới khi nàng lại thiếp đi một lần nữa.
Đàm Vân Sơn nói suốt một buổi chiều cũng chẳng thể làm nàng nảy sinh "cảm giác quen thuộc" nhưng ở trong mơ, cảm giác ấy lại rõ ràng đến độ phải nói là mãnh liệt.
Nàng vẫn không nhớ ra những chuyện đó nhưng lại có thể dám chắc mình có quen biết Đàm Vân Sơn, có lẽ không chỉ dừng lại ở quen biết, bởi vì kể từ lúc thức dậy, luôn có một giọng nói trong lòng nói với nàng rằng: Đừng buông tay chàng.
Chàng nói nàng tên là Ký Linh, chàng tới Vong Uyên chính là để tìm nàng, chàng nói nàng còn rất nhiều đội hữu đang sốt ruột mong nàng ở bờ Vong Uyên, chàng nói chàng thích nàng, nàng cũng thích chàng, thích vô cùng.
Nàng vẫn chưa tìm lại được cảm giác "thích" mà chàng nói nhưng nàng bằng lòng tin.
Mắt Đàm Vân Sơn còn chưa hết cay cay, Ký Linh đã nhanh nhẹn rời giường, chỉnh trang sơ qua, ngẩng đầu lên thấy chàng vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, không hề định đứng dậy, nàng đành phải giục: "Đi thôi."
Đàm Vân Sơn không kịp hiểu: "Đi đâu?"
"Không phải huynh tới tìm tôi hay sao," chỉ xét về mặt ăn ý này thôi, Ký Linh đã thấy không thể không cực kỳ nghi ngờ chuyện "chàng có tình ta có ý" chàng nói, "tôi quyết định về với huynh."
Niềm vui tới quá đột ngột, Đàm Vân Sơn không tin nổi: "Giờ sao?"
"Đúng vậy." Ký Linh nói đầy nghiễm nhiên, "Đã quyết định rồi thì còn chờ gì nữa?"
Đàm Vân Sơn thấy thái độ nàng nóng lòng muốn thử như thể muốn phóng mình phi một phát ra khỏi Vong Uyên làm chàng bỗng nhớ tới lúc ở Hòe Thành, có cô nương lúc nào cũng chê chàng hành động chậm chạp, tính cách chậm rãi, bực nỗi chỉ mong sao chưa từng gặp "đối tác tạm thời" là chàng.
"Huynh cười gì thế?" Ký Linh cảnh giác hỏi, không biết vì sao, giờ nàng thấy Đàm Vân Sơn cười là lại bất giác đề phòng, có cảm giác chỉ cần sơ ý là sẽ phải chịu thiệt.
Đàm Vân Sơn nhìn nàng không chớp mắt như thể muốn lưu giữ mãi hình bóng nàng: "Hạnh phúc bung nở trong lòng, nụ cười bừng nở trên môi."
Ký Linh bị chàng nhìn đến mức gò má đỏ hồng nhưng chàng trước sau vẫn hờ hững không đổi đến là thấy ghét: "Vậy mau mau lên đường thôi, huynh ngồi ở đây thì làm sao đưa tôi về được?"
"Đâu dễ vậy được." Đàm Vân Sơn ngừng cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Lúc ở ngoài chỗ hỗn mang, ta đã cởi bỏ thừng tiên, đến đây rồi, nếu muốn về thì ắt phải tìm được lối ra vào của chỗ này rồi quay lại vùng hỗn mang, tìm lại thừng tiên. Tìm được, nàng và ta cùng về, không tìm được thì có lẽ nàng và ta phải ở lại mò mẫm mãi mãi trong đêm tối, thậm chí… lại quên tất thảy một lần nữa."
Hít sâu một hơi, chàng trịnh trọng hỏi nàng, lần đầu và cũng là lần cuối: "Nàng nghĩ kỹ chưa?"
Ký Linh cười: "Làm gì có chuyện nào là chắc chắn có thể thành công đâu, nhưng nếu đến thử cũng không thử, tự mình dọa mình sợ không dám làm gì nữa thì đấy mới thực sự là chẳng thể làm nên chuyện gì."
Không chút do dự, càng không cần nghĩ ngợi lâu la, ngập tràn tinh thần hăng hái thẳng tiến và thái độ kiên định không suy suyển chưa từng có từ trước tới nay.
Cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng đứng dậy, vững tâm và thỏa mãn từ thể xác tới tinh thần: "Đi nào."
Bên ngoài gian nhà tranh, trời mây bát ngát, ánh sáng lưu ly tỏa khắp ngọn núi, dường như đến cả con gió cũng nhuộm màu.
Đàm Vân Sơn gần như có thể chắc chắn ánh sáng nhiều màu sáng tắt theo Ký Linh. Ký Linh tỉnh thì sáng, Ký Linh ngủ thì tắt, đây là tinh phách của Yến Hành nhưng nó cũng từng thuộc về Ký Linh cho nên đôi bên mới cùng chung một nhịp thở.
Đàm Vân Sơn thắt hết toàn bộ các đoạn dây thừng Tử Kim lại với nhau nối thành một đoạn thừng yêu tương đối dài, sau đó cột vào người chàng và Ký Linh mỗi người một đầu.
Ký Linh nhìn sợi thừng yêu nối hai người, nàng cười thành tiếng: "Thế này có phải gọi là hai con châu chấu trên cùng một sợi thừng không?"
Đàm Vân Sơn nghiêm túc lắc đầu: "Cái này gọi là dây tơ hồng khéo xe vấn vít."
Ký Linh phát hiện kể từ lúc nói được ra chuyện "thích", người này liền không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào "ám chỉ" với nàng, ám chỉ rõ ràng đến độ làm nàng vốn còn hơi biết ngượng ngùng thành ra giờ chỉ muốn lấy chuông Tịnh Yêu đập chàng.
Chàng nói trước đây nàng hay thích đập chàng như vậy, đây là chuyện có độ tin cậy cao nhất trong tất cả những chuyện "quá khứ" chàng đã kể.
"Lỡ như bị yêu thú tấn công thì buộc thế này có phải là không được tiện lắm không?" Ký Linh nghịch nghịch gảy sợi thừng yêu, độ chắc chắn đúng là miễn bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!