Chương 50: (Vô Đề)

Một tia sét mạnh cuốn theo gió lớn bổ trúng vị tiên trên mây.

Vị tiên trên mây lảo đảo mình, tạm dừng niệm chú, phép tiên cũng dừng lại.

Con rắn tro chìm lại xuống nước, cơn đau đã dịu đi đôi chút nhưng kim quang chưa biến mất hết vẫn giam nó giống như gông xiềng.

Vị tiên kia nhìn một cái liền tia ngay đúng kẻ trên thuyền vừa ra tay. Tia sét đấy rất có chừng mực, có tính ngăn cản hơn là tấn công nhưng vẫn làm nàng ta thấy hơi bực mình.

Suýt chút nữa là Ký Linh đã lấy chuông Tịnh Yêu ra đánh, nàng cũng ngạc nhiên nhìn sang vị đã tạo ra tia sét tiên đó.

Đàm Vân Sơn mặc kệ vị tiên kia, nở nụ cười ranh mãnh với Ký Linh: "Tôi chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi, chuyện tiếp theo phải giao cho cô nương."

Ký Linh không biết nên nói gì nữa.

Vị công tử Đàm Vân Sơn thấy chuyện nào cũng không liên quan gì đến mình đâu rồi? Vị công tử Đàm Vân Sơn thấy chết không cứu đâu rồi? Vị công tử Đàm Vân Sơn tuyệt đối không bao giờ lấy trứng chọi đá đâu rồi? Là vị nào cũng được, mau mau quay lại đi, nếu không nàng đến chết mất, thích Đàm Vân Sơn hiện tại, thích chết đi được mất.

"Vì sao bảo vệ nó?" Mặc dù buồn bực nhưng vị tiên nọ vẫn biết rõ nếu hỏi cặn kẽ trước mọi chuyện thì có thể tránh được rất nhiều chuyện không cần thiết xảy ra.

Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ đã căng cứng người, thầm cam chịu sắp phải đánh một trận ác liệt thì bỗng nhiên người ta lại "tiên lễ hậu binh" nên hơi bị bất ngờ.

"Nó có ơn với chúng tôi." Ký Linh không có thời gian nghĩ nhiều, nàng đáp ngay rồi lập tức hỏi lại, "Vì sao thượng tiên giết nó?"

"Ta không phải thượng tiên."

Thần tiên cũng để ý thật tỉ mỉ…

"Vì sao tiên cô giết nó?" Đàm Vân Sơn nghe theo đổi xưng hô, thay Ký Linh hỏi lại một lần nữa.

"Đáng chết."

"Dù đáng chết, hẳn là có thượng tiên đảm nhiệm chức vụ tương ứng quản lý. Tiên cô đã không có chức vụ gì thì nên tiêu dao ở Cửu Thiên, sao lại hạ phàm vì một con rắn nhỏ?"

"…"

Ký Linh còn đang chờ được nghe vị tiên đó liệt kê "tội trạng" của rắn tro. Nếu nó đúng là rắn yêu làm chín việc ác một việc thiện thì phải cứu hay nên giết, nên vì nghĩa lớn hay nên báo ơn riêng, quả đúng là khá khó nghĩ. Thế mà Đàm nhị thiếu gia người ta đã nhẹ nhàng loại bỏ khả năng xảy ra tình thế lưỡng nan, kéo tiên cô vào "chiếc bẫy trứ danh" của Đàm thị.

Một đằng bất ngờ không kịp ứng đối, một đằng ung dung tự tại. Bốn mắt nhìn nhau im lặng.

Tình huống khá là khó xử.

Mọi sự trên thế gian đều có nguyên do nhưng rõ ràng là tiên cô không muốn "chia sẻ". Giữa hơi gió biển mằn mặn, bốn người trên thuyền chỉ mới kịp nghe được một câu "tri ân báo đáp là chuyện đương nhiên" thì đã đột ngột bị bức tường ánh sáng vàng bao vây, bức tường nhanh chóng mọc lên cao chẳng khác gì một chiếc bát vàng úp họ trên sàn tàu.

Phép tiên này giống y phép tiên ở đình Cảnh, không làm ai bị thương nhưng cũng ngăn cách hoàn toàn mọi người với thế giới bên ngoài.

Bỗng dưng tất thảy không còn chút tiếng động nào làm mọi người hơi hoang mang.

Phùng Bất Cơ đấm một quyền lên bức tường, nắm đấm run lên nhưng bức tường phép thì không mảy may việc gì: "Không phải bảo tri ân báo đáp là chuyện đương nhiên sao, thế còn giam chúng ta lại làm gì?"

Bạch Lưu Song đứng chính giữa vòng vây, không dám xê dịch nửa bước để tránh chạm phải tiên khí của bức tường: "Lời của đám thần tiên thối sao có thể cho là thật."

Đàm Vân Sơn giắt cao vạt áo, khom người rút con dao cột ở cẳng chân: "Xem khẩu hình miệng thì hẳn là đằng sau vẫn còn mấy chữ nữa, chẳng qua vách tiên tới nhanh quá nên chặn mất âm thanh."

Phùng Bất Cơ: "Còn nói gì nữa? Đệ có đọc được khẩu hình không?"

"Chắc là xin lỗi." Đàm Vân Sơn rút dao đứng thẳng người lên, cứa một nhát vào lòng bàn tay, "Tri ân báo đáp là chuyện đương nhiên nhưng mà xin lỗi."

Hờ hững nói xong, chàng áp bàn tay lên bức vách tiên, nhắm mắt tập trung niệm gì đó.

Bất ngờ là, máu trong lòng bàn tay chàng không chảy xuống, còn bức vách tiên thì trở nên đỏ lừ giống như một giọt máu lập tức loang ra khi rơi xuống chậu nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!