Chương 5: (Vô Đề)

Sau khi tiễn Ký Linh về, Đàm Vân Sơn quay vào cùng dùng bữa với người nhà nhưng thực tế chàng hầu như không động một miếng nào, chờ người nhà ăn xong thì kể lại từ đầu chí cuối chuyện đêm qua.

Đàm phu nhân nghe được nửa chừng thì thấy không thoải mái, đứng dậy về phòng, chừa lại Đàm viên ngoại và Đàm đại thiếu gia tuy đã ngồi nghe hết nhưng bữa điểm tâm mới ăn xong hơi có xu thế muốn cuồn cuộn trào lên.

Đàm Vân Sơn không động đũa cũng bởi vậy. Hễ nghĩ tới cảnh máu me lênh láng, túi da không ra hình người là chàng lại không nuốt nổi thứ gì.

Đáng sợ hơn nữa là trên đời này có một chuyện gọi là nghĩ lại mới sợ.

Ngay lúc chứng kiến thi thể bục ra máu loãng, trong lòng Đàm Vân Sơn ngập trong cảm giác sốc và kinh ngạc, tới lúc về kể cho cha và huynh trưởng nghe mới thấy hoảng sợ, kể xong, cảm giác lành lạnh trong lòng cuối cùng dâng lên thành trùng trùng kinh hãi, cảm giác không ngon miệng biến hẳn thành buồn nôn, lộn mửa.

Thấy cha và huynh sắp nôn, Đàm Vân Sơn cáo từ về phòng trước, tránh cảnh tượng kinh khủng ba cha con cùng nhau nôn thốc nôn tháo.

Không biết đứa a hoàn nào bày một đĩa hoa quả trong phòng Đàm nhị thiếu gia, Đàm Vân Sơn nhìn thấy nó như nhìn thấy cứu tinh, vừa vào phòng liền lấy ngay một quả kề lên mũi ra sức hít hà. Mùi hoa quả tươi mát dần dần xua tan mùi tanh tưởi còn lưu lại trong tâm trí, cuối cùng cũng giúp bụng dạ Đàm Vân Sơn ngừng cuộn sóng.

Bị hành cả đêm, tới lúc nằm xuống giường mới thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Chàng đặt trái cây cạnh gối để an thần thư giãn sau đó từ từ nhắm mắt lại giữa hương trái cây thoang thoảng.

Ngờ đâu vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng trong sân nhà họ Trần cứ vậy trở đi trở lại trong đầu. Thi thể bục ra, quan sai sợ hết hồn hết vía, ngỗ tác tay run run, Lưu đại nhân suýt thì không nói nên câu và, một Ký Linh bình tĩnh…

Chuyện trên đời này có yêu hay không có thể bàn lại nhưng vị cô nương tên Ký Linh này chắc chắn xứng với một chữ "dũng" – khoảnh khắc trước khi đi gặp Chu Công, Đàm Vân Sơn còn cảm khái, không phải không có ý khâm phục.

*đi gặp Chu Công: đi ngủ. Chu Công là công thần khai quốc của nhà Chu ở Trung Quốc, nổi tiếng về lòng trung thành và là người đã xác lập nên đẳng cấp trong xã hội, định ra lễ nghi, thể chế được các vua chúa phong kiến đời sau tiếp nhận và chịu ảnh hưởng sâu sắc. Khổng Tử, một trong những nhà khai sáng Nho giáo, kể rằng mình thường gặp và luận bàn với Chu Công trong mơ. Từ đó, việc đi gặp Chu Công trở thành ẩn dụ cho việc đi ngủ.

Gian phòng cho khách ở tầng hai của Hòe Thành khách điếm.

Thấy Ký Linh nhìn khay cơm trong tay tiểu nhị quán bằng cái vẻ vừa thèm thuồng lại vừa không ngăn được cơn buồn nôn, tiểu nhị đứng đối diện bối rối bảo: "Rốt cuộc là cô nương muốn ăn hay là muốn nôn thế…"

Muốn ăn, gã để đồ ăn xuống rồi đi, muốn nôn, vậy đừng lãng phí đồ ăn.

Ký Linh vùng vẫy lưỡng lự mâu thuẫn, cuối cùng chấp nhận số phận: "Xin lỗi, không ăn."

Đồ ăn là nàng bảo người ta làm, nghĩ rằng vất vả cả đêm tất nhiên phải ăn thật no bụng, nào ngờ ngửi thấy mùi đồ ăn, nhất là trong đó lại có một món thịt, nàng lại buồn nôn.

Nàng, một thợ bắt yêu, lại bị yêu làm cho không nuốt nổi cơm. Đàm Vân Sơn thì nhìn thấy máu loãng rõ ràng vẫn ít nhiều trấn tĩnh. Đem hai người ra so sánh thực khiến bản thân thấy xấu hổ. Ký Linh hồi tưởng lại cảnh tượng ở nhà họ Trần, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Tiểu nhị quán không biết Ký Linh nghĩ gì, chỉ thấy từ tối qua tới giờ, mọi hành động việc làm của vị khách nữ này đều khiến người ta khó hiểu bèn tò mò hỏi: "Cô nương lúc đi êm đẹp, lúc về ướt sũng, vội đòi ăn cơm, đưa lên lại không động tới. Tôi lắm miệng hỏi một câu không nên, đêm qua rốt cuộc cô nương ra ngoài làm gì vậy?"

Tất nhiên Ký Linh chẳng thể kể cho gã nghe từ đầu chí cuối nhưng cũng không cần thiết phải nói dối, mày hơi nhíu lại, nửa nghiêm túc nửa đùa vui: "Bắt yêu."

Quả nhiên tiểu nhị quán tỏ vẻ không tin.

Ký Linh không để bụng, bảo tiểu nhị mang đồ ăn đi rồi xách vội giúp mấy thùng nước nóng lên.

Tiểu nhị làm việc rất tháo vát, chẳng mấy nước nóng đã được mang lên. Cuối cùng Ký Linh cũng có thể lau người sạch sẽ cộng thêm gội đầu, ngâm chân khoan khoái, dễ chịu.

Lúc thay bộ đồ sạch sẽ cuối cùng, Ký Linh thành tâm cầu nguyện sao đừng bị rơi xuống nước nữa.

Từ lúc tới Hòe Thành, chẳng bắt được yêu, chỉ toàn ngâm nước, tay chân đã nhăn hết lại, dù nàng đã quen màn trời chiếu đất nhưng cũng chưa từng chịu tội thế này, quả là nghĩ mình, mình lại thương mình xót xa.

Thay đồ xong, thân thể mệt nhọc, Ký Linh mặc nguyên vậy đi ngủ.

Ngủ một mạch tới quá trưa.

Ngày hôm qua nước không rút, đến giờ vẫn không rút, mưa tạnh từ hôm qua vẫn còn tạnh tới tận bây giờ.

Ký Linh ngồi bên cửa sổ, mạch suy nghĩ dần dần tỏ tường trong cơn gió nhẹ buổi chiều mang theo hơi ẩm.

Sau nửa nén nhang, Ký Linh thu dọn xong xuôi, quàng tay nải rời phòng, vịn lan can nói với tiểu nhị đang ngồi trước quầy ở sảnh lớn: "Chủ quán, trả phòng."

*một nén nhang: ba mươi phút; một chén trà: mười lăm phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!