Bên bờ Đông Hải, nắng long lanh. Gió nhẹ gợn, sóng lăn tăn. mặt biển mênh mông, dăm chiếc thuyền chài. Có người ngư dân đứng ở đầu thuyền tung lưới, lưới đánh cá tung lên không trung cắt ánh nắng thành vô vàn ô nhỏ.
"Không tìm được phu thuyền nào chịu ra khơi cả sao?" Nam Ngọc lén chuồn xuống đưa Tị Thủy đan cho mọi người, đang nghĩ phải diễn đạt lại những băn khoăn của sư phụ thế nào cho bốn đồng đội nghe thì đã phải nghe họ tố khổ trước.
"Đúng vậy," Bạch Lưu Song buồn bực nói, "gần bờ thì đi nhưng nghe nói phải ra khơi xa thì không ai dám."
*phu: người làm việc lao động. Ví dụ: phu mỏ, phu khuân vác.
Nam Ngọc cau mày lo lắng: "Doanh Thiên ở dưới biển, dù cho đến được mặt biển ở đúng chỗ, muốn xuống nước bắt cũng không dễ, huống gì là không có thuyền đi, không có người chèo."
Ký Linh, Đàm Vân Sơn, Phùng Bất Cơ, Bạch Lưu Song: "Chúng tôi có thuyền mà."
Được bốn người chỉ cho, Nam Ngọc quay đầu lại rồi ngửa đầu lên, ngửa đầu lên nữa, lên nữa…
Bắt yêu thôi mà, có phải là triều đình dưới trần gian đến đại dương phía đông gì đâu, có cần phải làm một chiếc thuyền báu hai tầng to như vậy không?
*thuyền báu: là tên loại thuyền buồm cỡ đại lớn nhất trong đội thuyền của Trịnh Hòa (Mã Tam Bảo) trong các chuyến đi thám hiểm vượt biển của ông. "Tam Bảo Thái giám hạ tây dương" hay "Trịnh Hòa đến đại dương phía tây" là tên gọi chung cho các chuyến thám hiểm của ông. Cụm "triều đình dưới trần gian đến đại dương phía đông" cũng là nói lái từ tên gọi này nhưng vì thuyền của bộ tứ sẽ đi về đông nên đổi thành phía đông. Trong hình là mô hình thuyền báu của Trịnh Hòa:
Bốn người nghe rõ thấy tiếng lòng gào thét của Trần Hoa thượng tiên nên ân cần giải thích:
Ký Linh: "Sợ ngoài biển sóng to gió lớn, thuyền lớn một chút thì ổn hơn."
Đàm Vân Sơn: "Ngựa tốt đi với yên tốt, cao thủ phải đi bằng thuyền báu."
Bạch Lưu Song: "Chúng tôi thích."
Phùng Bất Cơ: "Chúng tôi cũng có tiền."
Dạo này Nam Ngọc không tiện theo dõi đài gương Trần Thủy. Chử Chi Minh mới vừa hết lệnh cấm túc, không tiện nhờ người ta ngồi trông Tư Phàm Kiều thay chàng. Thế là, chỉ mới mười mấy, hai chục ngày, các đội hữu đã cho chàng "một niềm vui bất ngờ" lớn nhường này.
Một con thuyền với quy mô lớn như vậy không thể được làm xong trong một sớm một chiều, chàng cực kỳ nghi ngờ rằng là thuyền hàng vượt biển của hãng buôn nào đấy vừa cập bờ đã bị đám người này thu mua. Về chuyện tiền đâu ra mà mua thuyền, chàng biết các đồng đội có thể cho chàng một câu trả lời nhưng tạm thời chàng không muốn hỏi.
Làm bạn với những người này, sức không đủ để khám phá thấu triệt mọi chuyện luôn trong một lần, này một bất ngờ, kia một ngạc nhiên, thực nhọc lắm thay.
Không hề nhận ra bản thân dùng những từ "đội hữu", "bạn bè" để gọi tên mối quan hệ với bốn người một cách đầy tự nhiên, toàn bộ sức chú ý của Trần Hoa thượng tiên vẫn còn đang mải mê dồn vào chuyện "làm sao rời bến". Những cánh buồm lớn nhỏ trên con thuyền báu hai tầng làm chàng chợt lóe lên một ý tưởng: "Không cần ai lái cả, có gió là được mà, chỉ cần hướng gió thuận thì có thể thổi mọi người đi thẳng đến Doanh Châu."
Ký Linh dở khóc dở cười: "Nếu hướng gió không thuận thì há chẳng kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay."
Nam Ngọc: "Thế nên không thể dựa vào trời, phải dựa vào chính mình."
Ký Linh trầm ngâm một hồi bỗng hiểu ra, lặng lẽ quay đầu nhìn Bạch Lưu Song.
Đàm Vân Sơn mới nghe Nam Ngọc nhắc hai chữ "có gió" thì đã hiểu rồi, lúc này cũng mỉm cười im lặng nhìn sói trắng chăm chú.
Chỉ còn mỗi Phùng Bất Cơ là không hiểu gì. Bạch Lưu Song ấp úng nói: "Ơ, tôi không biết chỉ tạo mỗi gió, tạo gió là phải tạo cả tuyết nữa…"
Đông Hải, hai hôm sau.
Một chiếc thuyền gỗ hai tầng chầm chậm đi về đông. Các thuyền đánh cá bình thường không đi xa bờ như vậy còn các thuyền buôn thì lại thích đi về hướng tây hay nam hơn, chỉ có vài con thuyền đi tìm tiên là đi về đông bởi niềm tin vững chắc rằng ở tận cùng Đông Hải có đảo tiên.
Rốt cuộc những con thuyền đó có tìm được đảo tiên không thì không ai biết.
Nhưng hiện tại, có người trên con thuyền lớn hai tầng nào đó thì cảm thấy có lẽ mình không thể lay lắt được tới lúc đó.
"Hắt xì…" Phùng Bất Cơ quấn chặt thêm chăn bông, cực kỳ hâm mộ nhìn ra ngoài cửa sổ xuyên qua những bông tuyết bay li ti xem sói trắng đang nằm trên sàn tàu liếm bàn chân: "Sao tôi không có bộ lông dày như vậy nhỉ…"
Ký Linh để vào tay huynh ấy một cốc trà nóng vừa pha xong, thuận miệng chọc: "Ai bảo huynh không chịu thành tiên."
Đừng nói là tiên chân chính, dù chỉ là tình cờ có được chút tiên phách như nàng hay có sẵn chút tiên duyên như Đàm Vân Sơn thì càng tu hành, sức trong cơ thể càng mạnh hơn. Lúc trước, khi còn ở U Thôn, cũng là gió tuyết như vậy, răng nàng còn đánh lập cập vào với nhau, giờ thì chỉ thấy hơi man mát. Đàm Vân Sơn cũng vậy, từ lúc rời bến đến giờ không cần phải mặc thêm chút áo nào, giờ đang ngồi ngáp ngủ, sắp thư thái đi gặp Chu Công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!