Chương 46: (Vô Đề)

Nói đến vị sư phụ của Nam Ngọc thì bốn người đều đã nghe kỳ danh đã lâu nhưng chưa từng có dịp được gặp một lần. Thật không sao ngờ được lại may mắn tình cờ gặp một cách bất ngờ như vậy.

Lúc chưa được gặp, Nam Ngọc thổi phồng sư phụ hết cỡ, là vị sư phụ cao lớn vĩ đại nhất thế gian, là vị thượng tiên hiểu nhiều biết rộng nhất Cửu Thiên.

Bây giờ được gặp rồi… Chà, người trần mắt thịt quả nhiên đã hạn chế sức tưởng tượng của bọn họ.

Tóc như rơm rác, mặt như khe rãnh, lông mày rậm rạp, không tìm thấy hai mắt ở đâu, đồng nát sắt vụn quấn quanh người, áo đầy mụn vá, người khác đến thì trăng thanh gió mát, vị này đến thì bụi cát tít mù, quả là một vị tiên thiếu nhã nhặn.

"Không cần giữ lễ." Vị đó giơ tay lên, bụi đất trên quần áo lại bay ra.

Bốn người nhìn nhau không nói được câu nào.

Vốn họ cũng đâu có định làm lễ!

Nam Ngọc tuyệt vọng vỗ trán: "Sư phụ, chẳng mấy khi mới xuống phàm, thầy không thể tu chỉnh bề ngoài một chút được sao?"

Trịnh Bác Lão tức giận gõ đầu đồ đệ: "Tôi tu chỉnh thì cũng được thôi nhưng cô bé kia có chờ nổi không? Hễ mà vi sư xuống muộn một chút thôi là nàng ta đã vào bụng Nịnh Phương rồi."

"Sao sư phụ biết ở đây có người gặp nạn?" Thực ra trong lòng Nam Ngọc còn một đống câu hỏi khác nữa, ví dụ như vì sao ra tay, có phải thầy đã biết gì rồi không, Vân Vụ tiên kiều là ai tạo nhưng sợ trong số những điều này lại có điều nào đó không tiện nói nên mới chọn một vấn đề tương đối ổn để hỏi.

Trịnh Bác Lão nhìn tên đồ đệ nhà mình rồi nhìn sang bốn khuôn mặt trẻ trung còn lại, với ông thì Phùng Bất Cơ cũng có thể miễn cưỡng tính là thiếu niên, rồi ra dấu cho họ vào trong đình Cảnh nói chuyện.

Năm người theo Trịnh Bác Lão vào đình, Trịnh Bác Lão làm phép, quanh đình lập tức dựng lên một bức tường ánh sáng vàng, vách tường  kéo trùm lên tới nóc đình, ngăn cách hoàn toàn đình Cảnh và bên ngoài, bao gồm cả Cửu Thiên Tiên Giới.

Nam Ngọc biết là sư phụ là sợ tai vách mạch rừng.

Điều này có nghĩa chuyện tiếp đây sư phụ muốn nói không phải là chuyện nhỏ.

"Lúc tên đồ đệ ngu ngốc này của tôi nhắc đến mọi người lần đầu, tôi đã bói một quẻ," Trịnh Bác Lão phớt lờ ánh mắt ai oán của Nam Ngọc, nhìn về phía Đàm Vân Sơn, "chắc nó cũng đã nói rồi, cậu nhất định sẽ thành tiên."

Vị Canh Thần thượng tiên sống phóng túng, lôi thôi lếch thếch chỉ là bề ngoài, hễ nói đến chính sự thì liền có khí thế bất phàm.

Đàm Vân Sơn nghiêm túc lắng nghe, trịnh trọng đáp: "Đúng vậy."

Trịnh Bác Lão gật đầu, nói tiếp: "Thực ra trên đời này không có chuyện gì là nhất định, nhất là chuyện thành tiên, dù có tiên duyên lớn lao cũng chưa chắc có thể tu thành chính quả. Cho nên, quẻ của cậu càng chắc chắn thì càng lạ lùng."

"Có người mong tôi thành tiên, thậm chí đã trải đường sẵn cho tôi." Đàm Vân Sơn đưa ra phán đoán. Nếu trước đây đó là phán đoán dựa trên trực giác mơ hồ thì sau chuyến "ngao du Tiên Chí Các", phán đoán này vô cùng chắc chắn.

Trịnh Bác Lão hơi nhíu mày, có lẽ hơi bất ngờ nhưng cũng không hoàn toàn là không thể ngờ: "Cậu thông minh hơn tên đồ đệ ngu dốt của tôi nhiều."

Đàm Vân Sơn lắc đầu cười: "Vì từng ăn phải trái đắng nên mới học được cách suy nghĩ nhiều hơn. Không phải huynh ấy dốt, mà là có phúc."

Nam Ngọc không biết huynh ấy khen mình thật hay chỉ là khách sáo, càng không hiểu tại sao lại nhấm nháp được… mùi vị chua xót trong giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi đó.

Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ hoàn toàn là người ngoài cuộc, không hề nghĩ nhiều như Nam Ngọc, trong lòng chỉ chăm chăm chờ nghe bí mật được bật mí.

Ký Linh thì hiểu.

Nàng đã chứng kiến tình cảm gia đình trong nhà họ Đàm, nàng cảm nhận được sự hâm mộ Nam Ngọc của Đàm Vân Sơn.

Hóa ra không phải người này thực sự không cần, chỉ có điều ngoài việc không nghĩ tới thì không còn cách nào khác.

"Nếu cậu sáng suốt vậy rồi thì thử đoán luôn xem người sau màn là ai được không?" Trịnh Bác Lão nói.

Nam Ngọc ngạc nhiên: "Sư phụ điều tra ra được thật rồi à?!"

Bầu không khí mới nghiêm túc được một chút liền bay biến hết, Trịnh Bác Lão tháo chiếc muôi sắt trên người xuống cốc cái đầu sọ dừa của chàng ta một cái kêu đánh cốp.

Nam Ngọc xoa đầu ngậm miệng đến là đáng thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!