Chương 43: (Vô Đề)

"Nó là Dị Bì!"

Ký Linh chỉ mới la lên bốn chữ, căn bản không kịp giải thích gì thì đột ngột bị Dị Bì hất văng ra. Đàm Vân Sơn cuống lên, bay qua đưa tay đỡ nhưng Ký Linh xuyên qua tay chàng, ngã đập người xuống đất.

Đàm Vân Sơn thấy đau, còn đau hơn cả chính chàng ngã nhưng Ký Linh lại chẳng kêu tiếng nào, ngã xuống lại nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt ngời sáng nhìn thẳng vào Dị Bì, bắt đầu niệm Tịnh Yêu chú.

Nhát dao vừa rồi của nàng, do Dị Bì đưa tay cản nên không cắm ngập được tim, cùng lắm là mũi dao mới đâm vào được một chút. Song, thế là đã đủ làm Dị Bì đau đớn.

"Đàm Vân Sơn" gắng gượng đứng dậy, bàn tay be bét máu ôm lấy ngực, không phản đòn, không chống cự, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi rồi lại nhìn sang ba đồng đội còn lại, thái độ ngoài ngạc nhiên ra còn có vẻ như đang cực lực kiềm nén một nỗi đau nào đấy, không phải là nỗi đau xác thịt mà là nỗi đau thương vì không được bạn bè tín nhiệm, uổng tấm lòng nghĩa khí.

Xuất sắc.

Trừ từ này ra, Đàm Vân Sơn không còn lời nào khác để nói.

Ba đồng đội còn lại cũng khá hoang mang, nhìn qua nhìn lại Ký Linh và "Đàm Vân Sơn" không biết nên tin ai.

Trong thoáng chốc, tình hình rơi vào một khoảng dừng đầy nhạy cảm.

Dị Bì đổi chiêu, ý thức được điều này, Đàm Vân Sơn thoáng thấy lòng mình bị bóng đêm bao phủ.

"Mày tính mượn gió bẻ măng à," Ký Linh cũng nhận ra điều này, nàng dừng niệm chú, lành lạnh hỏi, "rút kinh nghiệm từ vụ giả mạo Phùng Bất Cơ nên tính chơi bài đánh không đánh trả, mắng không mắng trả để được đồng tình?"

"Tôi không biết cô nương căn cứ vào đâu mà nghi ngờ tôi nhưng nếu như chúng ta tiếp xúc lâu như vậy, cô nương còn không cách nào hoàn toàn tin tưởng tôi, vậy thì nhất định đấy là lỗi của tôi. Cô nương có thể nghi ngờ tôi nhưng tôi chắc chắn sẽ không ra tay với cô nương."

"…"

Ký Linh thoáng dao động nhưng kiên định lại rất nhanh. Ba đồng đội còn lại không có ý chí kiên cường được như vậy, vốn đã không chắc chắn lắm giờ lại càng thêm dao động.

Đàm Vân Sơn thấy vậy lại càng thêm nóng ruột. Chiêu này cao tay hơn đánh trả trực diện nhiều. Đôi khi, tỏ ra yếu thế không hẳn là đã yếu, ngược lại có khi còn làm người ta khó chống đỡ hơn.

"Nếu đúng là Đàm Vân Sơn," Ký Linh nói, lần này đã dao động một cách rõ ràng, "thì có dám để tôi thử dùng Lục Trần Kim Lung bắt không?"

"Đàm Vân Sơn giả" giật mình nhưng chỉ chần chừ một thoáng, ngắn ngủi tới độ khó mà quan sát được, rồi vô cùng tự tin đáp: "Đương nhiên dám."

Đàm Vân Sơn tin là nó dám thật. Tuy có thể nó không biết Lục Trần Kim Lung là pháp khí gì nhưng đến tiên trận nó còn chống được thì một vết thương nhỏ ở tim vừa rồi có lẽ là chưa đủ để Lục Trần Kim Lung có thể bắt được nó.

Đánh cược một lần. Thắng, nó có thể trở thành Đàm Vân Sơn thật, thuận lợi tiếp tục dây dưa với mọi người, kiểu gì cũng có lúc mọi người không gượng nổi nữa phải ra ngoài. Thua, thì chỉ cần bỏ trốn rồi tính kế mới, không thiệt gì.

Ký Linh hít thở sâu lấy bình tĩnh, lần lượt đưa mắt nhìn ba đồng đội, trịnh trọng mà thong thả như thể muốn ghi nhớ thật kỹ từng khuôn mặt.

Phùng Bất Cơ lấy làm lạ: "Có phải sinh ly tử biệt đâu, mau làm đi."

Nam Ngọc mím môi, cau mày không nói gì.

Bạch Lưu Song mở to mắt nhìn lại Ký Linh, hơi hoang mang, hơi không dám chắc, lại có đôi phần tò mò, hận không thể nhìn xuyên thấu Ký Linh để đọc hiểu ý nghĩa cái nhìn của nàng.

Ký Linh nhìn Bạch Lưu Song lâu nhất nhưng cuối cùng cũng thôi nhìn, cúi đầu lấy Lục Trần Kim Lung.

Pháp chú được niệm, Kim Lung bay vút lên không, hơi hơi tỏa sáng.

Chớp mắt, một luồng sáng sáng chói bắn về phía "Đàm Vân Sơn", bao trùm nó từ đầu tới chân!

"Đàm Vân Sơn" đờ người nhưng không mảy may việc gì!

Ký Linh không vội từ bỏ, tiếp tục niệm. Ánh sáng vàng càng lúc càng rực rỡ, "Đàm Vân Sơn" thì lại càng ngày càng đứng vững.

Vẻ mặt các đội hữu đã từ "căng thẳng", "nghi ngờ" chuyển thành "không dám chắc" và "liệu có nên ngăn lại không", cán cân niềm tin đang dần nghiêng lệch.

Đàm Vân Sơn nóng ruột đến độ bất giác cắn chặt răng, rõ ràng không có cơ thể nhưng vẫn có cảm giác người gồng lên căng thẳng và lo lắng mà bất lực… Ồ, gió lạnh ở đâu ra vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!