"Tiên huyết không làm gì được Dị Bì à?" Nam Ngọc còn tưởng là bản thân đưa được cả bí kíp chiến thắng lẫn thông tin về Dị Bì tới cho mọi người, ngờ đâu mới nói ra đã bị phủ định.
"Ừ." Từ lúc chém Phùng Bất Cơ giả nhát đầu tiên, Đàm Vân Sơn đã cực kỳ chú ý điểm này, "Dao của tôi chỉ cần dính máu thì chém yêu quái gì cũng đều sẽ bốc lên khói trắng nhưng với Dị Bì thì không." Thế cho nên lúc dao chém xuống, từng có khoảnh khắc chàng thực sự hoài nghi bản thân đã chém nhầm phải đồng đội, sợ tới ngừng thở.
Nam Ngọc suýt thì quên mất máu của Đàm Vân Sơn cũng có tiên lực, nghe xong, chàng nhíu mày khó hiểu: "Dị Bì dù có lợi hại cách mấy cũng sao có thể đụng tiên huyết mà không bị gì chứ?"
"Không có chuyện gì là tuyệt đối cả," nghĩ tới chuyện ở Hòe Thành, Ký Linh góp ý, "khi trước vì ăn Xích Hà Tinh nên yêu khí của Ứng Xà hoàn toàn biến mất, có thể Dị Bì cũng đã ăn vật tiên, thuốc thần gì đó chăng?"
Nam Ngọc nửa tin nửa ngờ: "Không phải tôi đã nói với mọi người rồi sao, Cửu Thiên Tiên Giới không có sao nào là Xích Hà Tinh cả."
Bốn cặp mặt hoang mang ngơ ngác đổ dồn về phía chàng.
Nam Ngọc ngớ ra, nuốt nuốt nước bọt, cười gượng gạo: "Thế, hình như là, chưa nói…"
"Vậy đừng để chúng tôi phải bức cung," Phùng Bất Cơ túm chàng một cái, "rốt cuộc còn tìm hiểu được gì, mau mau thành khẩn!"
Nam Ngọc quyết định sau khi trở về phải chép câu nhắc nhở "nghĩ kĩ trước khi nói" một trăm lần!!!
Không giấu được, đành phải nói, may là không phải chuyện bí mật gì: "Sau chuyện ở U Thôn lần trước, tôi có về trời kể cho sư phụ nghe chuyện của mọi người, vốn cho là ông cụ thành tiên đã lâu, quen biết nhiều tiên hữu, chưa biết chừng lại biết gì đó. Không ngờ sư phụ lại nói là chưa hề nghe nói tới Xích Hà Tinh. Còn cả, chuyện Lê đình tiên mộng, sư phụ tôi cũng thấy kỳ lạ. Bởi vì, trừ tình huống đặc biệt, bằng không hiếm khi nào thần tiên lại xuống trần để chỉ dẫn cho người phàm tu tiên.
Tiên duyên là bắt đầu, thành tiên là điểm cuối, hành trình từ đầu tới cuối thế nào phải dựa vào cơ duyên. Tiên nhân xuống chỉ dẫn là trái với đạo trời."
"Ý của huynh là chuyện Đàm nhị tu tiên từ đầu chí cuối đều là một mưu kế?" Phùng Bất Cơ càng nghe càng thấy không ổn.
"Cũng chưa chắc," Nam Ngọc thành thật, "sư phụ tôi tinh thông xem sao, tôi có nhờ sư phụ xem giúp cho một quẻ. Theo quẻ đó thì Đàm Vân Sơn nhất định sẽ thành tiên, hơn nữa chuyện huynh ấy thành tiên không phải là chuyện xấu, sẽ không mang tới tai vạ gì. Vậy nên, cho dù có ai đang âm thầm tính toán gì thì cũng chẳng qua là giúp một tay để thúc đẩy chuyện này sớm ngày hoàn thành mà thôi."
"Rốt cuộc là ai muốn Đàm nhị thành tiên tới vậy nhỉ?" Phùng Bất Cơ tò mò muốn chết.
Một bóng dáng xinh đẹp lướt qua trong tâm trí nhưng cuối cùng Nam Ngọc chỉ lắc đầu.
Ký Linh cũng nghĩ tới Lạc Mật nhưng tương tự, nàng cũng không muốn nghĩ sâu thêm. Khác là, Nam Ngọc không nghĩ là do bắt nguồn từ sự lo ngại, còn nàng không nghĩ là để được thoải mái.
Nếu như kiếp trước Đàm Vân Sơn có quan hệ với Cửu Thiên Tiên Giới và kiếp này nhất định sẽ thành tiên, vậy thì đoạn đường Trần Thủy tiên duyên này chẳng qua chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi trong tiên mệnh dài đằng đẵng, còn những "đồng đội" có duyên gặp gỡ trên hành trình này thì lại càng râu ria hơn: không tham dự trong kiếp trước, cũng không đồng hành tiếp ở tương lai.
"Nghĩ gì vậy?" Bên người bỗng vang lên giọng nói thấp thoáng ý cười của Đàm Vân Sơn.
Ký Linh quay sang nhìn chàng đầy khó hiểu: "Huynh cười gì vậy?"
"Nam Ngọc huynh đệ nói tôi nhất định thành tiên, vậy chứng tỏ là nhất định chúng ta sẽ bắt được Dị Bì, điều này không đáng để vui vẻ hay sao?" Đàm Vân Sơn nói đầy đương nhiên.
Ký Linh ngớ ra, cười không lấy gì làm vui.
Nàng ngồi đây bùi ngùi quá khứ tương lai cả buổi trời, chính chủ thì lại chỉ để tâm chuyện hiện tại.
"Đáng." Cất những ngổn ngang trong lòng đi, nụ cười của Ký Linh dần trở nên rạng rỡ, "Phấn chấn lên! Bắt Dị Bì!"
Đàm Vân Sơn ngắm lúm đồng tiền của nàng cũng thấy tinh thần hào hùng được truyền sang cho mình, chàng chỉ tay vào mình: "Thành tiên viên mãn!". Rồi lại chỉ nàng: "Thiên hạ thái bình!"
Ký Linh nhìn xoáy vào chàng, chỉ hận không thể cất chàng vào tận sâu trong đáy lòng mình, sau đó nàng gật đầu một cái thật mạnh.
Nếu như hành trình Trần Thủy tu tiên này cần mất một năm thì nàng đi cùng chàng một năm, cần mười năm thì nàng đi cùng chàng mười năm. Với chàng, đây có lẽ là chốc lát trong tiên mệnh, với nàng đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời.
"Này…" Nam Ngọc không muốn đánh gãy "khí thế tất thắng" của hai đồng đội nhưng chàng có cảm giác nếu không đánh gãy thì rất dễ lạc lối. Tuy đã bói được quẻ nhất định thành tiên nhưng vẫn phải hành sự cho nghiêm túc, chỉ cần sơ sẩy một cái thì số mệnh lập tức có thể đổi khác, tự tin quá cũng là không tốt.
Không ngờ mới mở miệng thì Đàm vân Sơn đã nhìn qua, hiển nhiên là đối phương không nhận ra chàng đang định nói nên cứ thế nghiêm túc nói phần mình: "Dị Bì cần chúng ta mang nó ra ngoài, ắt không dám làm chúng ta bị thương, nếu không số người ngày càng ít thì nó ngày càng khó ngụy trang. Tuy nhiên, nếu nó mà từ bỏ, không cần chúng ta nữa, chọn đợi bắt nhóm lạc vào hang lần sau, vậy thì chúng ta sẽ hoàn toàn ở thế bị động, rất có khả năng sẽ kiệt sức mà chết ở chốn này.
Cho nên, Nam Ngọc huynh đệ liệu có có cách gì có thể dụ Dị Bì ra hay không?"
Lúc cần cổ vũ tinh thần thì làm rất nghiêm túc, lúc cần đối mặt với thực tiễn cũng ứng xử rất thực tế, Nam Ngọc cảm thấy mình cần nhìn nhận lại một chút về vị tiên hữu tương lai này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!