Chương 40: (Vô Đề)

"Không sao thật chứ? Đừng cậy mạnh, không vội gì một chốc." Thấy Phùng Bất Cơ lảo đảo đứng dậy, Ký Linh cũng lo lắng theo mọi người.

Phùng Bất Cơ vỗ vai mình, bàn tay cơ bắp đập bộp một tiếng thật kêu: "Không hề gì, chắc khỏe lắm." Nói rồi, không đợi hồi phục liền giục mọi người, "Nhanh nhanh dẫn đường, chúng ta cùng quay trở lên cửa hang, không phải bảo ở đây không nghe rõ trên trời nói chuyện hay sao, lỡ như tên ranh kia mang tin tới lại gọi mãi không thấy ai đáp thì phiền."

Thấy người bị thương còn sốt ruột hơn cả họ, các đội hữu cũng không khách sáo nữa, Ký Linh và Bạch Lưu Song nắm tay nhau đi đằng trước, Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ sóng vai đi đằng sau, nhóm bốn đi hai hàng trở về. May là chỉ có một Dị Bì, nếu mà có thêm một con nữa thì bốn người họ lại phải đi sóng vai thành một hàng mất.

Đi được cùng lắm là nửa nén hương, còn chưa được nửa quãng đường, Phùng Bất Cơ đã bắt đầu thở hổn hển. Vốn huynh ta đã hơi chóng mặt, lối đi này lại dốc lên chẳng khác gì trèo lên một khối núi, đi mỏi nhừ cả hai chân.

Muốn gọi mọi người dừng lại nghỉ một chốc nhưng lại nghĩ mới rồi mình còn cam đoan là khỏe mạnh, giờ gọi mọi người ngừng lại thì xấu hổ quá. Đang lúc bối rối thì một góc hang nào đó ở đằng trước bỗng có tiếng lạch cạch.

Tiếng động đó rất nhỏ, khá giống tiếng đá vụn trên vách hang rơi xuống đất nhưng rơi một hòn thì còn có thể, chứ nào có lý liên tục rơi…

Cạch.

Cạch.

Cạch.

Tiếng động có quy luật và ngày càng gần, càng rõ.

Bộ tứ lo lắng đứng nguyên tại chỗ, không dám đi tiếp, dán mắt nhìn chằm chằm vào góc tối, cơ thể gồng lên…

"Cạch…"

Bóng người trong góc vừa bước tới chỗ họ một cái liền giật mình nhảy lùi về nhanh như chớp giật nhưng sau lưng kẻ đó không còn chỗ lùi, lưng đập mạnh lên vách hang!

Sau đấy, cả bọn nghe thấy một lời buộc tội oan ức nhất trần đời…

"Có oán có thù gì mà lại nấp ở đây làm tôi giật cả mình!!!"

Cả nhóm nhìn nhau như thể thấy tuyết rơi mùa hè vậy: "Rốt cuộc là ai làm ai giật mình chứ…"

Trong lối đi trong hang động tối tăm, nhóm người, yêu, tiên nói chuyện từ xa cả ngày trời cuối cùng "vui mừng" tụ họp.

Sau khi đều đã bình tĩnh lại, bốn người mới rõ tiếng lạch cạch ban nãy chẳng qua là tiếng giày Nam Ngọc giẫm lên đá vụn nhưng nói đi cũng phải nói lại…

"Là thần tiên mà không thể đi cho đàng hoàng được sao, gì mà phải rón ra rón rén như đi ăn trộm vậy!"

Nam Ngọc luôn có cảm tưởng cái hội này có lẽ có hiểu lầm gì đó về "thần tiên": "Tôi chỉ là một tiên nhỏ tầm thường, lỡ gây động tĩnh gì gọi Dị Bì tới thì chưa chắc tôi đã có thể an toàn trở ra được đâu!"

Trong hang bỗng yên tĩnh hẳn.

Nam Ngọc cho là lý lẽ hợp tình hợp lý của mình đã thuyết phục được mọi người nhưng rồi chàng nhanh chóng nhận ra không phải vậy, bốn cặp mắt im lặng nhìn chàng khiến sự im lặng đột ngột này bắt đầu trở nên kỳ dị.

"Vì sao thượng tiên phải vào hang?" Đàm Vân Sơn bỗng lên tiếng đầy khách sáo, xa lạ, khác hẳn lúc mới chạm mặt.

Nam Ngọc chẳng hiểu là thế nào nhưng vẫn trả lời tỉ mỉ: "Tôi tra ra được một chuyện nhưng không tiện nói vọng từ trên xuống nên mới xuống đây. Vốn nghĩ là mọi người đang ở gần cửa hang, tôi đứng ngoài hang nhìn vào thì không thấy ai, gọi mấy lần cũng không có ai đáp, đoán là mọi người đang ở dưới đáy vực để tìm Phùng… Khoan, mọi người đang nghi ngờ tôi đấy à?

Nghi ngờ tôi là Dị Bì?!"

Bốn người không ai trả lời, chỉ im lặng nhìn chàng, bốn gương mặt nghiêm túc, bốn cặp mắt cảnh giác.

Đây không phải là im lặng coi như là ngầm thừa nhận mà rõ ràng là tuyên bố một cách trắng trợn!

Cuối cùng Nam Ngọc cũng biết thế nào là bị dội một gáo nước lạnh, giá vào tận trong tim. Chàng mạo hiểm đột nhập vào cấm địa vì đám người này còn bất chấp mọi giá hạ phàm ngay chỉ để truyền tin nhanh hơn, chuẩn xác hơn, kết quả đón chào chàng chính là nghi kỵ và ngờ vực?! Mặc dù lý trí mà nói, chàng biết họ một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhưng đứng trên góc độ tình cảm, chàng không chấp nhận được.

"Được, mọi người đừng hối hận đấy." Nam Ngọc nói gần như rít ra từ kẽ răng. Cuộc đời này, ngoại trừ vì sư phụ nhà chàng, chàng chưa từng liều mạng vì ai như vậy bao giờ. Quả nhiên, càng thật lòng thì càng chẳng nhận được kết cục tốt đẹp gì.

Không hề nấn ná, Nam Ngọc xoay người bỏ đi, hành động dứt khoát, bóng lưng quyết tuyệt…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!