Đàm Vân Sơn nói câu ấy xong liền hối hận vì chàng đã đoán ra hướng phát triển của sự việc qua đôi mắt như vừa bừng hiểu ra của Ký Linh.
Quả nhiên, ngay sau đó, Ký Linh cô nương buông chàng ra, động tác dứt khoát cỡ "dù sao huynh cũng không bị thương nên tôi phải đi làm chính sự đây", nàng đứng dậy, ngẩng mặt nhìn Trần Hoa thượng tiên, không cần hỏi mà khẳng định luôn: "Thượng tiên không cho chúng tôi hành động thiếu suy nghĩ không phải vì sợ chúng tôi không đánh được nó mà là sợ chúng tôi làm nó bị thương."
Phùng Bất Cơ cũng muộn màng hiểu ra: "Chẳng trách Đàm nhị chém nó mà nó không hề gì, Lục Trần Kim Lung của Ký Linh cũng không bắt nổi nó!"
Nam Ngọc hơi lúng túng, vốn không ngờ chuyện lại rắc rối như vậy, kế hoạch của chàng là lấy đèn cung đình về, nói chiếu lệ mấy câu bảo là đưa về xử lý rồi chuồn. Giờ bị hỏi vậy, không nói gì không được: "Đây đúng là vật của Cửu Thiên Tiên Giới nhưng tôi cũng vừa mới về đi tìm hiểu một hồi mới biết. Không cho mọi người hành động thiếu suy nghĩ là bởi lúc ấy tôi cũng không xác định được thứ dưới nước rốt cuộc là gì, sợ mọi người làm nó hư hại, đồng thời cũng sợ nó làm mọi người bị thương."
Ký Linh nhìn y, vẫn kiên quyết giữ nguyên lập trường. Nói hay ai mà chẳng nói được, lúc trước nói thì đấy là khách sáo, giờ nói thì thực sự nghe chẳng chân thành chút nào: "Thượng tiên không cần phải giải thích với chúng tôi, chỉ xin nói cho chúng tôi biết nó là thứ gì và thượng tiên muốn xử trí nó ra sao."
Chỉ riêng chuyện duy trì thái độ trang nghiêm của một Trần Hoa thượng tiên thôi Nam Ngọc đã thấy khá là vất vả, giờ còn bị hăm dọa, giọng bất giác ngập tràn cảm xúc bất đắc dĩ: "Nó là đèn cung đình của Cửu Thiên Tiên Giới, ở giữa khảm Nhật Hoa Bảo Châu có thể sáng mãi mãi, không biết vì sao lại rơi xuống nhân gian. Chuyến này tôi đem nó về Cửu Thiên Tiên Giới, ắt là phải trả lại cho chủ sở hữu của nó."
"Chỉ vậy thôi à?" Ký Linh nhìn chiếc túi vàng trong tay đối phương, giọng lành lạnh.
Không hổ là vật tiên, bị nhốt trong túi rồi mà ánh sáng vẫn lọt ra ngoài đủ để soi sáng cả một khu rừng làm người ta vừa đau mắt vừa khó chịu trong lòng.
Nam Ngọc không hiểu vậy thì có vấn đề gì, quên cả khách sáo gọi một tiếng "cô nương", hỏi ngược lại luôn: "Không thì còn muốn thế nào?"
Ký Linh nghiêm mặt nghiêm giọng đáp: "Nó làm khổ thôn này nhiều như vậy, dù cho là vật tiên cũng phải phạt, bằng không biết ăn nói thế nào với những người dân đã phải chịu khổ?"
Nam Ngọc thấy rất mới lạ, lần đầu nghe nói có thể phạt cả đồ vật: "Phạt thế nào?"
Ký Linh đáp hai chữ súc tích, lạnh lùng: "Tiêu hủy."
"Thế sao được!" Nam Ngọc rất hối hận vì đã trót tò mò, không, phải là hối hận chết đi được!
"Sao không được?" Ký Linh nhìn thẳng vào đối phương, "Chẳng lẽ chỉ vì là đồ của tiên thì hại người là có thể tha hay sao?"
Nam Ngọc đời này… không, tính luôn cả đời trước thì cũng chưa bao giờ gặp phải một cô nương không biết phải trái như vậy: "Nó là vật chết, làm gì có chuyện hại người hay không hại người, chẳng qua là không may rơi xuống đây, tình cờ nó lại khảm Nhật Hoa Bảo Châu nên mới liên lụy thôn đêm sáng như ban ngày, giờ mang nó đi không phải là xong rồi sao!"
Ký Linh truy hỏi: "Không may rơi xuống đây, vì sao không may?"
Nam Ngọc đầu hàng: "Thì, là bất cẩn làm rơi."
Ký Linh gật đầu: "Thế là ai bất cẩn làm rơi nó? Xin thượng tiên gọi người đó xuống đây."
Nam Ngọc bật thốt hỏi: "Để làm gì?"
Ký Linh gằn từng chữ: "Chịu đòn nhận tội."
Nam Ngọc không còn gì để nói.
Chàng hoài nghi mình gặp phải một mụ điên. Bảo tiên xuống chịu đòn nhận tội với phàm nhân? Nàng ta nghĩ gì thế!
Ký Linh không thấy yêu cầu mình đưa ra có gì quá đáng. Trước đây nàng không quan tâm thế gian này có tiên hay không nên cũng chẳng thể nói tới chuyện có cung kính hay không; sau này biết có tiên và Cửu Thiên Tiên Giới thì xem những chuyện mà các tiên làm đi: để yêu quái hoành hành ở Hòe Thành, để vật tiên gây họa cho U Thôn, chẳng có chuyện nào xứng với việc được nhân gian cung phụng hương khói nghi ngút cả, giờ lại yêu cầu nàng phải cung kính ư, xin lỗi nhé.
Không cung kính, không nhún nhường, chỉ có sai và đúng.
"Trần Hoa thượng tiên." Ký Linh bỗng gọi đầy đủ toàn bộ tên hiệu.
Nam Ngọc bất giác nghiêm túc hẳn lên, Ký Linh hỏi chàng:
"Nếu như hôm nay thứ dưới hồ nước này không phải vật tiên mà là yêu vật thì Trần Hoa thượng tiên làm thế nào?"
Nam Ngọc cau mày, mím chặt môi. Đáp án của câu hỏi này rất rõ ràng nhưng nói ra vào lúc này lại có vẻ bất hợp lý.
Ký Linh đáp thay y: "Nếu như hôm nay thứ làm hại U Thôn là yêu vật, Trần Hoa thượng tiên đã ra tay ngay từ lúc đứng ở mép hồ rồi, hơn nữa chắc chắn sẽ không lo ngại nó bị làm hỏng, có khi còn chẳng buồn bắt mà dùng pháp lực tiêu diệt nó luôn."
Nam Ngọc không nói được lời nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!