Cuốc bộ leo núi suốt một ngày một đêm, ba người đều cực kỳ mệt mỏi, được về phòng khách là ngủ liền một mạch không biết gì tới tận chiều tối mới lũ lượt dậy, tụ tập ở sân sau.
Quản gia Hắc phủ sai người đưa thức ăn tới, sau khi ăn uống no nê, họ mới ngồi lại nghiên cứu chuyện của U Thôn.
Một giấc ngủ say xua tan mệt mỏi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, Ký Linh càng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ: "Nếu là Sùng Ngục làm thì cướp màn đêm của U Thôn có lợi gì cho nó chứ?"
Phùng Bất Cơ nói: "Tôi thì lại băn khoăn là bất kể có phải là Sùng Ngục làm hay không, một con yêu có thể nuốt chửng màn đêm của một vùng thì chắc chắn rất khó hạ."
Đàm Vân Sơn lo lắng nói: "Vấn đề là giờ chúng ta phải đi đâu tìm. Con yêu đó chẳng làm gì chỉ làm cho trời cứ sáng mãi, chúng ta đâu thể lên trời mà điều tra."
Ký Linh cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng hỏi: "Phùng Bất Cơ, huynh có ngửi thấy yêu khí không?"
Phùng Bất Cơ giật mình lắc đầu: "Nếu có thì vừa tới U Thôn đã ngửi được rồi. Chúng ta vào thôn đã bao nhiêu lâu, tôi thực sự chẳng ngửi thấy chút gì."
Ký Linh nhíu mày: "Ban nãy ở trong phòng tôi cũng đã châm hương Phù Đồ, quả thực là không có chút yêu khí nào."
Đàm Vân Sơn vỗ trán: "Con Sùng Ngục này không phải cũng nuốt vật tiên gì giống Ứng Xà chứ."
"Làm gì có nhiều vật tiên đến thế mà lại còn vừa khéo đều bị yêu thú thượng cổ ăn." Ngoài miệng thì Phùng Bất Cơ nói như vậy nhưng trong lòng cũng không tự tin.
Lúc này ba người đang ngồi trong sân, ngẩng đầu lên là nhìn thấy bầu trời sáng tới độ quá đáng.
Ký Linh bỗng nghĩ tới lời bồi bàn ở quán rượu nói, mặt trời vẫn mọc rồi lặn, chỉ có điều vì trời quá sáng nên không thấy. Bất giác, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời muốn tìm thử xem mặt trời đang ở đâu nhưng chỉ mới tí đã bị chói không mở nổi mắt.
Nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, lần này Ký Linh nheo mắt lại, lấy tay che đỉnh đầu, lúc sắp không chịu nổi nữa thì nhìn thấy bóng mặt trời ở chân trời đằng tây.
Lúc này đang là chạng vạng, mặt trời đang xuống ở đằng tây đúng như tay bồi bàn nói.
Nghiệm chứng xong xuôi, Ký Linh định thôi nhìn rồi lại hơi chần chừ, buột miệng hỏi: "Mọi người có cảm thấy bên đằng nam là trời sáng nhất không?"
Từ lúc thấy nàng nhìn trời, hai người đã lấy làm lạ, nghe nàng hỏi vậy bèn cũng nheo mắt lại nhìn.
Quả nhiên, mặc dù mặt trời đang ở đằng tây nhưng xem chừng sắp lặn, ánh sáng của nó so với bầu trời sáng chói thì hoàn toàn có thể bỏ qua. Trên bầu trời, ánh sáng ở ba hướng đông, tây, bắc đều càng xa càng yếu cuối cùng để hở lại một vệt ở tận chân trời, rõ ràng chỗ đấy là do đã nằm ngoài phạm vi U Thôn, yêu lực không tác động tới được, bên đằng đó trời đã tối, mặt trời lặn.
Nhưng vì sao đằng nam không thấy tối?
Đàm Vân Sơn thắc mắc: "Nếu U Thôn là điểm trung tâm yêu quái làm phép thì pháp lực phải yếu dần ở cả đông tây nam bắc."
Ký Linh gật đầu: "Trừ phi địa điểm nó làm phép nằm ở phía nam U Thôn."
Phùng Bất Cơ lập tức hiểu ra: "Bạch Quỷ Sơn!"
Ba người không kịp chào hỏi, vội vàng rời khỏi Hắc phủ, đi thẳng lên Bạch Quỷ Sơn.
Bạch Quỷ Sơn ở phía nam U Thôn nhưng mặt giáp với U Thôn là sườn phía bắc. Lần này ba người không cần phải vượt núi, chỉ cần trèo lên sườn bắc nhưng không đi con đường đã đi để xuống núi.
Đường xuống núi đi trong rừng không nhìn được trời nên lần này họ chọn đường ở triền núi có tầm nhìn thoáng đãng nhất. Với những người muốn vượt núi, con đường này thực không hợp ý nhưng với những người muốn vừa đi vừa nhìn trời như họ đây thì con đường đi dọc đi ngang không đi lên đỉnh núi này lại quá đỗi thích hợp.
Lúc đứng dưới chân núi chỉ thấy là trời sáng nhưng càng đi thì càng nhận ra sự thay đổi ít nhiều về độ sáng, đến khi lên tới lưng chừng núi, độ sáng đạt tới mức cao nhất, cuối cùng ba người cũng nhìn thấy chỗ sáng nhất ở ngay giữa cánh rừng rậm ở triền núi này.
"Cẩn thận một chút," bên ngoài bìa rừng, Ký Linh thì thầm nhắc nhở, "có khả năng Sùng Ngục đang ở trong đó."
Phùng Bất Cơ gật đầu ngay: "Yên tâm."
Đàm Vân Sơn đã cầm sẵn dao, lòng bàn tay cầm chuôi dao rịn mồ hôi: "Cách dùng máu để đánh yêu quái này quá tàn nhẫn, tôi chỉ e không thể quả quyết được như Phùng huynh cắn nát ngón tay."
Phùng Bất Cơ thì thầm đáp: "Vậy thì chờ yêu quái tới cắn đệ, chỉ cần dính máu là đệ thắng rồi."
Đàm Vân Sơn suy sụp: "Thế chẳng thà để đệ tự cắt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!