Chương 2: (Vô Đề)

Đàm Vân Sơn chờ mãi mới được một hôm thấy mưa nhỏ mây phai đen.

Hòe Thành bị mưa xối nửa tháng, trời sầm sì nửa tháng, đừng nói là trời trong, ngay cả mây đen chỉ hơi mỏng đi một chút thôi cũng hiếm, cho dù có thì phần nhiều cũng là ban ngày. Ấy nhưng Đàm Vân Sơn lại là một nam tử phong nhã có cái thú ngắm mây thưởng trăng chơi thuyền hóng gió.

Hôm nay chẳng biết làm sao nước không rút, mưa nhỏ lại, khác hẳn hoàn toàn với nửa tháng qua, làm người của Đàm gia bị ngập lụt tra tấn lâu ngày càng thêm hoảng sợ, từ trên xuống dưới đều về phòng sớm, đóng kỹ cửa, dĩ nhiên là chẳng có ai đi cản Nhị thiếu gia đi lung tung chung quanh.

Đàm Vân Sơn thấu hiểu tâm lý hoảng sợ của người trong nhà và thậm chí là người trong toàn thành nhưng thấu hiểu mà lại không cách nào đồng cảm được.

Y không tin trên đời này có ma quỷ.

Nào là quỷ nước, thủy yêu, hồn trẻ con lấy mạng, chẳng qua là lời đồn đại nói gì cũng tin, tự mình làm mình sợ mà thôi. Về phần mưa to lũ lụt thì chỉ là thiên tai bình thường, Hòe Thành xưa nay mưa thuận gió hòa, bỗng nhiên xảy ra chút chuyện như thế, người Hòe Thành đời đời quen yên ổn căn bản không biết phải ứng phó thế nào, nói gì tới bình thản, ung dung.

Nhưng Đàm Vân Sơn thì có cách nhìn khác.

Đằng nào cũng đã bị ngập lụt, mọi người đều đã bó tay hết cách, chỉ còn nước chờ ông trời cho tạnh, thế thì thay vì sống hoảng sợ qua ngày, chẳng bằng tìm chút chuyện vui để làm… tỉ như, có thể chơi thuyền trên đường ô hô!

Từ lúc xảy ra ngập lụt, mấy hộ nhà giàu ở Hòe Thành đã đua nhau mua thêm thuyền nhỏ đề phòng lỡ như ban ngày nước không rút thì tiện cho kẻ dưới ra vào làm việc, mua thức ăn thức mặc để dùng. Đàm gia cũng vậy, mấy chiếc thuyền con được cột vào cửa hông, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Có điều, cơn nước lụt này luôn luôn đêm dâng ngày rút cho nên mấy con thuyền này vẫn chưa được thực sự dùng tới.

Kẻ dưới của Đàm gia lấy vậy làm may, dù gì cũng đều không có kinh nghiệm sông nước, lỡ như bị lật, lật chỗ nước cạn thì dễ rồi, lỡ lật ở chỗ nước sâu, lại không may gặp phải quỷ nước kéo cho một cái… Quả là nghĩ thôi đã khiếp.

Bọn người dưới nào biết đâu rằng chuyện "ngoạn thủy" bọn họ tránh không kịp lại là "tiêu dao du" mà nhị thiếu gia nhà họ mơ ước đã lâu.

*tiêu dao du (tiếng Trung: ) là tên một thiên trong Nam Hoa kinh do Trang Tử (Trang Chu) viết với đề tài chính là theo đuổi một cuộc sống hoàn toàn tự do, quên đi ranh giới giữa bản thân và sự vật, đạt tới độ "vô ngã", là tác phẩm văn xuôi kinh điển của Đạo giáo. Đọc thêm về "Tiêu dao du" và Trang Tử: Wikipedia

Thử tưởng tượng ngồi ung dung trên thuyền nhỏ mặc nó xuôi dòng, hai bên là những nhà những cửa thân thuộc bấy lâu, nay được bóng nước tôn lên một vẻ khác thì thú vị biết chừng nào!

Đàm Vân Sơn kiên nhẫn chờ, cuối cùng đã chờ được đêm nay, nước chưa rút, mưa lại nhỏ, quả là trời đất bao la mặc cho chàng bay lượn. Thế là, tới đêm, đợi cả Đàm trạch chìm vào yên tĩnh, y liền rón rén ra cửa hông, tháo một chiếc thuyền nhỏ thả theo dòng.

Mới đầu hết thảy đều tuyệt vời như trong tưởng tượng, thuyền nhỏ trôi chầm chậm, mưa nhỏ tí tách, cảnh vật thân quen giữa màn đêm và bóng nước hiện lên một vẻ đẹp khác lạ đầy mới mẻ. Đáng tiếc, chẳng biết làm sao, thuyền nhỏ xuất phát từ chỗ cửa hông, trôi quanh Đàm phủ một vòng, thế rồi dừng lại ngay trước cổng lớn sơn son. Đàm Vân Sơn thậm chí còn chưa kịp ngồi ấm chỗ.

Sau một thoáng kinh ngạc, Đàm Vân Sơn bèn hiểu ra. Nhà y nằm giữa Hòe Thành, đúng vào chỗ thế đất thấp nhất, cũng là một trong những hộ bị ảnh hưởng ngập nặng nhất do đợt mưa lớn lần này, nước từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía nhà y, nếu muốn đi chỗ khác thì thành ra ngược dòng, trừ phi chèo thuyền, bằng không thì đành phải loanh quanh tại chỗ.

Thế nhưng, một khi cố sức chèo thuyền thì chuyến "du" này còn đâu "tiêu dao", trái với sự phong nhã, hững hờ mà Đàm Vân Sơn luôn theo đuổi. Cho nên suy đi ngẫm lại, thuyền đã không thể trôi, vậy thì nằm luôn xuống ngắm trời, nằm trong thuyền mặc thuyền lắc lư theo gió cũng có thể coi là một cái thú phong nhã.

E rằng đến ông trời cũng phải cảm động trước sự "cố chấp" của Đàm Vân Sơn, tối nay chẳng mấy khi lại được một hôm mây mù tản bớt, ló ra chút ánh sáng trên bầu trời.

Đàm Vân Sơn cứ thế ngắm, say mê trước cái đẹp của tự nhiên, đất trời, thậm chí mấy hạt mưa bụi rơi vào mặt cũng cảm thấy dịu dàng tựa như ve vuốt, sung sướng, mãn nguyện.

Sau đó…

Bỗng dưng bị một cái chuông lớn nện trúng.

Thuyền nhỏ bị đập lật úp, Đàm Vân Sơn vẫn còn mải nghĩ chuông tốt thì có tốt, to lớn khổng lồ, chỉ có điều ánh sáng bạc quanh thân chuông thật sự quá lạnh lẽo, nếu là ánh sáng vàng thì trong ấm áp còn có Phật tính, hoàn mỹ, không tì vết.

Ký Linh nhẩm đọc Tịnh Yêu chú xong liền chuyển sang trạng thái chờ chiến, nhìn chuông Tịnh Yêu chằm chằm không chuyển mắt, đợi ác yêu bị đập hóa về nguyên hình.

Chiếc thuyền nhỏ đơn sơ bị chuông Tịnh Yêu đập lật úp, bóng đen trong thuyền chỉ loáng một cái liền bị dòng nước lụt nuốt chửng, tốc độ quá nhanh, căn bản không để người ta kịp nhìn kỹ diện mạo.

Ký Linh lập tức vung tay, chiếc chuông Tịnh Yêu lơ lửng giữa không trung trong chớp mắt liền thu nhỏ về nguyên trạng, trở về trong tay Ký Linh. Chuông Tịnh Yêu vừa tới tay, Ký Linh lập tức cầm chặt, bình tĩnh nhìn đăm đăm tìm kiếm ở nơi "yêu vật" rơi xuống nước, chỉ sợ bỏ qua một gợn sóng… Nếu để yêu vật này đào tẩu mất thì không biết phải chờ bao hôm nữa.

Có rồi!

Ký Linh hơi nheo mắt một chút đầy kín đáo, nhìn chằm chằm mặt nước cách chỗ "yêu vật" bị lật thuyền khoảng hai thước, đôi mắt sáng như những vì sao hiện lên cái nhìn nguy hiểm.

Khác với vùng tĩnh lặng xung quanh, mặt nước chỗ đó đang đua nhau nổi lên những bọt nước không tạo ra tiếng, rõ ràng là có "vật còn sống" ở dưới nước!

Không thể chậm trễ, Ký Linh lại nhẩm đọc Tịnh Yêu chú, chuẩn bị cho chuông Tịnh Yêu tấn công thêm lần nữa, tuyệt đối không thể để "yêu vật" chạy thoát…

Rào…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!