Chương 19: (Vô Đề)

Đây là lần thứ hai Ký Linh lạc vào cõi mơ này, mây mù giăng giăng, khung cảnh hoang vắng.

Không biết có phải do có kinh nghiệm lần trước không mà lần này nàng không hề hoảng hốt một chút nào, thậm chí còn xoa xoa tay sẵn sàng đi khám phá cảnh hư vô này một phen.

Đâu biết nàng hào hứng, giấc mộng lại không chiều ý, vừa đứng dậy đi được mấy bước thì thình lình đất rung núi chuyển!

Ký Linh cũng bị chao đảo theo, tựa bị một bàn tay khổng lồ túm lên ra sức lắc, cánh tay cẳng chân như sắp bay đi mất, đầu đau muốn nứt.

Cuối cùng, không gian bị bổ ra, sương mù tản đi hết, hiện ra khuôn mặt Đàm Vân Sơn to đùng kề sát mặt nàng.

Một người dù có khuôn mặt tuấn tú thế nào nếu xem ở khoảng cách gần thế này cũng chỉ còn thấy mắt, mũi, miệng. Ký Linh giật mình, đang định nói thì Đàm Vân Sơn bỗng đặt một ngón tay lên môi ra dấu cho nàng giữ im lặng.

Ký Linh hiểu nhưng không định nghe theo, bất kể là ai đang mộng đẹp lại bị người ta lay lắc như điên bắt tỉnh đều chẳng thể tốt tính nổi: "Ư…"

Đến một chữ còn chưa có cơ hội nói ra, Ký Linh đã bị người ta bịt chặt miệng!

Đàm Vân Sơn tỏ vẻ xin lỗi nhưng động tác chẳng hề nương tay chút nào, Ký Linh vốn đã sát góc tường bị tay chàng đẩy một cái liền va sau đầu vào tường!

Ký Linh tức không chịu được, Đàm Vân Sơn cũng giật nảy mình, vội kề vào tai nàng thì thầm "Phùng Bất Cơ có vấn đề" sau đó có lẽ tin rằng Ký Linh sẽ không phát ra tiếng nữa bèn thả tay ra, giúp nàng xoa sau đầu.

Đàm Vân Sơn bịt miệng nàng ác cỡ nào thì xoa cho nàng dịu dàng, thong thả cỡ ấy.

Từng chút từng chút xoa tới hết đau, xoa tới mềm lòng.

Chuông Tịnh Yêu kêu đinh đang trong tâm tưởng Ký Linh nãy giờ hóa thành một vũng nước, lặng lẽ chảy đi hết.

Im lặng chuyển đầu rời khỏi bàn tay chàng, Ký Linh mới cúi đầu hỏi nhỏ: "Phùng Bất Cơ làm sao?"

Nghe giọng biết cô nương này đã bình tĩnh lại, Đàm Vân Sơn thở phào nhẹ nhõm đáp ngay: "Đừng nói gì, đi theo tôi."

Đến tận lúc rón rén theo Đàm Vân Sơn đi ra ngoài, Ký Linh mới phát hiện cửa miếu đã mở ra từ lúc nào, dù rằng cửa miếu vốn dĩ cũng không đóng kín nhưng nửa mở như hiện tại rõ ràng là đã có ai đó đi ra ngoài. Tất nhiên Phùng Bất Cơ đã không còn trong miếu.

Trăng sáng núi lặng, chân đi trên cỏ dại xao xác xào xạc.

Cũng may hai người đứng dưới tàng cây cách miếu không quá xa nói chuyện chuyên tâm, từ lời nói tới biểu cảm đều không hề có một chút đề phòng như dám chắc không có khả năng bị ai nghe lén.

Nhưng trên đời này, xưa nay không có gì là tuyệt đối.

Sau bụi cỏ dại, Ký Linh và Đàm Vân Sơn sóng đôi nằm sấp, hai cặp mắt tỏa sáng, bốn chiếc tai dựng thẳng.

Người nói chuyện dưới tàng cây với Phùng Bất Cơ là một người đàn ông lạ mặt trông khoảng ngoài hai mươi, mặt mày thanh tú, nho nhã thư sinh, áo trắng mộc mạc trang nhã thật không hài hòa với cảnh rừng sâu núi thẳm, chốc chốc có gió thổi lay nhẹ tay áo trông phóng khoáng tựa tiên.

So ra càng thấy Phùng Bất Cơ cẩu thả, nhất là lại đang ngồi dưới đất với thái độ uể oải, sốt ruột, râu ria mấy ngày không tỉa tót mọc lởm chởm trên mặt, quả thực có thể hòa làm một với khu rừng hoang dã này không lệch chút nào.

Cuộc nói chuyện đã diễn ra được một lúc vì sau khi chàng trai trẻ tuổi thở dài thì cũng không đứng nổi nữa, ngồi xổm luôn xuống tận tình khuyên nhủ: "Phùng Bất Cơ, các hạ chớ làm khó dễ tôi, Lễ Phàm thượng tiên tôi được bao nhiêu người trên đời kính trọng bái lạy lại cứ phải xuống dưới đây ngọt nhạt với các hạ, để các thượng tiên khác biết được thì tôi chỉ còn nước kiếm lỗ mà chui vào."

Phùng Bất Cơ bực bội vò đầu – có lẽ vốn định giật tóc nhưng tóc quá ngắn – vò đã đời xong mới chân thành tha thiết nói với đối phương: "Nhẫn nại của tôi có hạn, mà còn quấy rầy tôi vậy nữa, tôi không thành tiên mà thành ma!"

Lễ Phàm thượng tiên cũng dâng trào "cảm xúc" hơn nữa còn vô cùng ăn ý giống Phùng Bất Cơ, đều là "cảm xúc phẫn uất": "Các hạ lang thang dưới nhân gian như vậy chúng tôi cũng rất phiền. Các hạ đã một trăm hai mươi tuổi, không thành tiên cũng không phải yêu quái, các hạ có biết sự tồn tại của các hạ là trái với đạo trời cỡ nào không?"

Lời này Phùng Bất Cơ nghe không lọt tai, lập tức cau mày trợn mắt: "Tôi sống đàng hoàng, tử tế, rảnh rỗi còn giúp thiên hạ trừ yêu, tại sao lại là trái với đạo trời? Đạo trời muốn người tốt trường sinh bất lão bị mang đi còn yêu ma làm nhiều chuyện xấu thì cứ tiếp tục ở?"

"Sao có thể gọi là "mang đi" chứ, tôi tới là để độ các hạ thành tiên, các hạ thành tiên rồi vẫn có thể hàng yêu phục ma, cứu giúp thiên hạ mà."

"Thôi đi, đến tôi còn không mang đi nổi mà còn định cứu giúp thiên hạ à?"

"Đó là Thiên đế không cho phép chúng tôi cưỡng ép độ tiên, bằng không các hạ cho là tôi không mang nổi các hạ đi chắc!"

"Đấy xem, đúng là "cướp ngày", tôi nói "mang đi" thì có gì sai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!