Chương 32: (Vô Đề)

Màn cúng bái này đã kinh động đến hàng xóm cũ xung quanh. Người bâu tới xem đông nghịt.

Đột nhiên ở cửa hỗn loạn, Thường Thanh cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Thanh à! Là bác, bác Dương của cháu đây!" Thì ra là hàng xóm cũ của Thường Thanh. Bác Dương này mấy năm nay lại béo lên rồi, trông thấy Thường Thanh bà liền thân thiết kéo tay anh ta: "Tiểu Thanh à, cháu đã trở về rồi, bác và các chú vẫn nhắc tới cháu hàng ngày đấy!"

Nói đoạn, vành mắt bác Dương liền ươn ướt.

Thường Thanh là một người nhớ cũ, thấy bác gái hàng xóm thì đã nghĩ tới mùi thịt bò hầm củ cải nhà bà bay sang. Nhớ tới tình cảnh ngửi mùi thịt là nước miếng chảy xuống bụng. Khi đó, cơm thật mịa nó thơm, chỉ một quả trứng vịt mặn là có thể ăn ba bát cơm, nào như bây giờ, người còn chưa ngồi vào bàn đã thấy no rồi.

"Bác, con cũng nhớ bác, nhìn xương cốt bác vẫn còn khoẻ mạnh lắm!"

Nghe xong câu này, bà Dương cũng không ngăn được nước mắt lưng tròng: "Già rồi, xương cốt không dùng được nữa, phong thấp khắp người! Nhưng dù bệnh vẫn phải làm công kiếm tiền thôi! Con trai muốn cưới vợ, cô kia nói, không có nhà lớn thì khỏi lấy giấy đăng ký kết hôn."

Thường Thanh đảo mắt, cười đáp: "Bác Dương, chúng ta cũng là hàng xóm nhiều năm. Có gì bác cứ nói thẳng ra đi!"

Bà Dương gần như khóc, run run cái cằm béo nói: "Bác biết tuy con đã thành ông chủ lớn, nhưng kỳ thực cũng chẳng dễ dàng gì, có điều bác thật sự rất lo chuyện kết hôn của nó! Bác đã nghĩ, hay là đổi ba căn nhà trệt này lấy một căn nhà tầng ở chỗ khác… diện tích xấp xỉ là được!"

Ba căn nhà trệt mà bà Dương nói, kỳ thực có một là xây lấn vào nhà mình. Nếu căn cứ theo diện tích ban đầu thì chưa đến 60 m2, nhưng mở rộng thêm thì đến 70 m2.

Nếu làm theo điều khoản thì bà Dương chắc chắn không có lợi, phần xây trái luật khẳng định không được tính vào. Cho nên bà ta liền tính đi theo đường thân tình với chủ tịch Thường.

Trong lòng Thường Thanh biết rõ, nhưng trên mặt cũng không để lộ gì, anh ta suy nghĩ một chút rồi cười đáp: "Như vậy đi, cháu cũng chẳng thể nhìn con bác không lấy được vợ, cháu mới xây một khu nhà tầng ở phía bắc thành phố, chỗ đó cũng tốt. Nếu bác cảm thấy được, cháu sẽ bảo thư kí cầm hợp đồng đổi nhà tới ký với bác, bác thấy thế nào?"

Phỏng chừng bà Dương không ngờ lại thuận lợi vầy, hơi do dự một chút rồi hỏi: "Phía bắc à? Vị trí không tốt lắm, cháu có nhà ở chỗ khác không?"

Thường Thanh mỉm cười đứng dậy, gật đầu với bà ta: "Nói cũng đúng, không thì bác ở lại đây đợi đến ngày di chuyển vậy. Công ty cháu xây nhà cũng nhanh, chắc trong khoảng 2 năm là có nhà cho bác thôi."

Bà Dương quýnh cả lên, chỉ lo miếng thịt mỡ đến miệng rồi còn bay mất, vội nói: "Được, phía bắc thì phía bắc! Vậy còn diện tích?"

"Y theo nhà bác bây giờ!" Thường Thanh vung tay, thờ ơ đáp.

Bà Dương liền cười hăm hở: "Hôm trước bác đo rồi, tất cả 90 m2."

Thường Thanh thầm nhíu mày, nhưng không nói gì cả.

Chuẩn bị đồ cúng bái xong, lúc ra khỏi cửa, anh ta liếc nhìn nhà bác Dương. Hay thật, đúng 90 m2! Dự là cả nhà bọn họ làm đuổi suốt đêm đây mà, cứ nhìn tường ngoài vừa mở rộng thêm một mét mà xem, xi măng trên đó giờ còn chưa khô, giẫm cái là có dấu giày ngay, chả kém gì Đại lộ danh vọng ở Hollywood luôn.

Bạch Uy ở bên cạnh lại nhíu mày.

Người khác không biết chứ kẻ tin tức nhanh nhạy như y thì rõ, mấy căn nhà nhà này, tương lai sẽ tăng giá nhiều ấy chứ! Việc cải tạo nội thành, rất có thể sẽ khiến giá đất khu này nóng lên. Cho dù là một căn nhà nhỏ 60 m2 cũng có giá 30 vạn, còn khu nhà nát ở phía bắc kia, dù nhà 90 m2, bán được 15 vạn đã là may lắm rồi!

Cho nên, bề ngoài thoạt tưởng Thường Thanh chịu thiệt, chứ thực tế tên gian thương này lời lớn!

Nghe thấy Bạch Uy bên cạnh hừ hừ nhưng Thường Thanh lại giả bộ như không thấy. Mình có chủ động lừa người ta đâu, chẳng qua người ta cứ đâm đầu vào ấy chứ, muốn ngăn cũng chả ngăn được! Thằng nhãi con nhà mi thì biết cái gì là lòng người ấm lạnh hả?

Chờ cúng xong, đại sư tuyên bố mẹ Thường đã rời khỏi nhà, chạy đến cầu Nại Hà, bấy giờ mọi người đều thở ra, chuẩn bị mở đường về phủ.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng quát lớn: "Thằng Thường, mày ra đây cho tao!"

Thường Thanh nhìn lại, một ông lão gầy queo đang đứng trước cửa. Anh ta chạy chầm chậm qua.

"Bác Vương, cháu đang muốn đến thăm bác đây! Trà Long Tỉnh lần trước cháu đưa, bác uống quen rồi chứ!"

Ông bác không phản ứng lại mà trầm mặt nói: "Nghe đâu mày có bản lĩnh, muốn phá nhà bọn tao?"

"Đúng vậy, phá đi xây nhà mới. Bác Vương, cháu đã sớm chuẩn bị chỗ cho bác dọn tới rồi, chờ nhà mới xây xong, bác chọn thoải mái, muốn gian nào thì cháu để cho bác…"

Ông bác nhổ một cái về phía Thường Thanh: "Ít khoe khoang chút tiền dơ bẩn của mày trước lão già sắp xuống mồ này đi, tao thèm gì nhà lớn. Hơn nửa đời tao đều sống ở căn nhà nát này, sau này tao cũng muốn chết ở đây! Ai thích thì dọn đi! Tao không dọn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!