Ở kỵ binh doanh lúc này lại là cảnh giương cung bạt kiếm.
"Có chuyện gì vậy?" Mộc nhã hỏi một kỵ binh lớn tuổi. Hiện giờ họ vẫn là kỵ binh dự bị nên không nắm được bao nhiêu tin tức.
"Đại quân của Y Văn vương bị phục kích, dịch binh (lính truyền tin) của chúng ta nói quân địch bắt được 5000 tù binh, đi về phía sa mạc. Đại tướng quân ra lệnh cho 800 kỵ binh của chúng ta làm tiên phong..."
Còn chưa nói hết, tiếng tù và đã nổi lên.
800 người lập tức lên ngựa. Phần lớn trong số những người này mới lần đầu mặc áo giáp.
"Kỵ binh dự bị sẵn sàng, tập hợp trước đại trướng. Phó tướng Tả An có lời căn dặn."
800 tinh kỵ vừa rời đi, phó tướng liền đến truyền lệnh.
Tần Quyên và Mộc Nhã cùng chưa đến 100 người còn lại tiến vào đại trướng kỵ binh doanh.
Phó tướng Tả An vốn là người Kim quốc, được đại tướng quân để ý và thu về dưới trướng trước lúc Mông Cổ diệt Kim. Tả An hiểu binh pháp, giỏi mưu lược, chiến thắng trong các trận phục kích quân Tống ở thượng du sông Hoàng Hà trước kia đều có phần của hắn.
Tần Quyên biết Tả An có tài nhưng tận đáy lòng vẫn không ưa.Nhưng...
Năm ngày sau, Tần Quyên và Mộc Nhã cũng mặc giáp kỵ binh.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ. Năm nay, Tần Quyên vừa tròn 11 tuổi.
Nguyên nhân nó phải ra trận nói thì nghe thật thảm, bởi 800 kỵ binh tinh nhuệ chính quy kia cũng ra trận lần đầu tiên, liền chết mất 500 người, cần lính bổ sung.
Số kiếp thê lương của người khác lại giúp họ thành kỵ binh chính thức.
Nhưng chết 500 người là một con số lớn, khiến nó cũng ý thức được, nhiệm vụ lần này rất khó khăn.
Lỗ Ba thiên hộ cùng Tả An phó tướng vô cùng đau đớn. Số kỵ binh trẻ tuổi tinh nhuệ họ mất công đào tạo nhiều năm giờ chết hơn phân nửa. Đây có thể xem là đại nạn của Cát Cáp Bố doanh.
Nhưng so với chuyện này, việc đại quân Y Văn vương bị thế lực nào phục kích, địch bắt giữ 5000 binh lính Mông Cổ làm tù nhân, giết 500 tinh kỵ, còn khiến Cát Cáp Bố doanh từ trên xuống dưới phẫn nộ hơn hết thảy.
Nhiệm vụ của họ cũng như 800 người trước, đó là làm lính tiên phong, tìm ra hướng di chuyển của quân địch, báo về cho Cát Cáp Bố doanh.
Nuôi binh mười năm dùng một giờ.
Trước lúc Tần Quyên đi, A Dịch Cát đã dẫn theo 3000 quân đi đón Y Văn vương đang trốn về phía đông.
Hai người không nói với nhau được mấy câu, chỉ chúc đối phương may mắn.Năm xưa, A Dịch Cát giành công quân lần đầu khi 12 tuổi, còn nó mới 8 tuổi.
Năm nay nó 11 tuổi, cũng đã đến lúc giành công quân rồi.
Có điều nhiệm vụ lần này....
Gian nguy quá.Giữa sa mạc hoang vu heo hút, cát bay đá lăn, khiến người đi đường không mở nổi mắt. Đây là sa mạc kỳ quái nhất họ từng đi qua, còn rộng lớn hơn cả sa mạc Taklimakan.
300 người bọn họ mới chỉ ra ngoài chưa đầy 1 ngày 1 đêm đã mất liên lạc, không có người dẫn đường, không biết phương hướng, thậm chí không có nguồn nước.
Đi về hướng bắc thêm 3 dặm đường, 1 trong số 3 bách phu trưởng (chỉ huy 100 quân) nói với các đồng sự rằng, 1 người dẫn đội của mình về phía Đông Bắc thăm dò, 1 đội đi về phía Tây Bắc, còn lại 1 đội tiếp tục di chuyển về hướng bắc. Hai bách phu trưởng còn lại cũng bằng lòng.
"Nhớ giữ nước cẩn thận." Tần Quyên nhắc Mộc Nhã. Giữa sa mạc mênh mông, túi nước là thứ bọn họ phải bảo quản kỹ nhất.
"Đại quân của ta bị địch đánh lén, bắt đi tận 5000 người, ta nghĩ bọn chúng đáng lẽ không thể đi xa được chứ? Sao lại như vậy? Chúng ta đuổi theo suốt cả ngày rồi mà thậm chí còn bị lạc đường?"
Mấy kỵ binh chừng 16 tuổi châu đầu ghé tai thì thầm.
Bọn họ lớn tuổi hơn một chút so với các đồng sự nên thường tụ lại với nhau, không giao lưu với những kỵ binh nhỏ tuổi khác. Dù vậy, có không chú ý đội hình, lớn tiếng nói chuyện thì ít ra cũng phải dè chừng đến bách phu trưởng một chút. Đằng này, bọn họ không chút để tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!