Chương 8: Chọn hạt giống kỵ binh 3

"Quật ngã hắn! Đánh lén hắn ! Ngươi nhanh nhẹn hơn hắn mà!"

"Chỉ cần ngươi tránh được đòn tấn công của hắn là có thể chuyển bại thành thắng!"

"Các ngươi ồn ào cái gì? Chỗ này là chỗ nào hả?" Đám quan viên lớn tiếng ngăn họ.

Họ không dám hô to nữa, đều thành thật im miệng nhưng vẫn cứ đăm đăm theo dõi cuộc đấu này.

Tần Quyên trốn vài lần, tiêu hao không ít thể lực. Nó biết dù đối thủ của mình sức trâu nhưng từ nãy đến giờ cũng vất vả không kém. Nếu nó trụ được lâu hơn, biết tận dụng thời cơ, không chừng có thể chiến thắng.

Ban nãy có người mách nó đánh lén sau lưng, chi bằng thử xem?

Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu.

Sự thật chứng minh, đối thủ này đã dùng quá nhiều sức để tốc chiến tốc thắng từ đầu, dù sao cũng chỉ mới mười mấy tuổi nên đâu có nhiều thể lực. Sau khi để Tần Quyên trốn được, nỗi thất vọng ùa tới khiến cả thể xác và tinh thần gã mệt mỏi, động tác xoay người tấn công Tần Quyên cũng chậm đi vài phần.

Người khác không nhìn thấy nhưng Tần Quyên cảm nhận được, tốc độ của gã đã chậm lại rồi.

Gió tuyết càng dữ dội hơn. Tần Quyên dụi đôi mắt nhức buốt, cái lạnh thấu xương khiến đầu óc nó thêm tỉnh táo. Trong nháy mắt này, nó nhớ ra những chiêu thức mà A Dịch Cát đã dạy.

A Dịch Cát dạy nó tổng cộng 16 chiêu.

Nó luyện cũng rất lâu rồi.

Nó chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên không biết những thế võ A Dịch Cát dạy kia phải áp dụng như nào, nhưng trong cảnh vạn phần nguy nan, nó bỗng như thông suốt, cảm thấy những chiêu thức ấy cực kỳ thích hợp cho đấu vật.

Mà trên thực tế, đó cũng đúng là 16 chiêu thức mà gia tộc của A Dịch Cát đời đời tuyền thừa. Toàn bộ võ công của A Dịch Cát đều được phát triển, mở rộng từ 16 chiêu này.

Mặc kệ!

Tần Quyên nghĩ dù mình không đánh thắng được kẻ trước mặt thì cũng nên biểu diễn một lần cho thật đẹp mắt những chiêu thức A Dịch Cát đã dạy..... Nó luyện tập lâu như vậy rồi mà chưa có cơ hội thể hiện cho A Dịch Cát xem lần nào.Mọi người thấy ở giữa đồng cỏ, trong trận quyết đấu, đứa bé chỉ cao đến ngực các quan viên, mặc bộ áo rách nát, bỗng nhiên d*ng h** ch*n, gối trùng xuống, làm thế đứng tấn rất vững vàng, sau đó hai tay vung lên, đấm ra một quyền đẹp mắt.

"Nó làm gì vậy?" Có người hỏi.

Không riêng gì những thiếu niên dự bị thắc mắc, mà đối thủ của Tần Quyên cũng lấy làm lạ....

Thằng oắt con này làm gì thế?

Nhìn thật cao thâm khó đoán....

Đối thủ của Tần Quyên đề cao cảnh giác, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Hai mắt gã nhìn chằm chằm Tần Quyên, sau khi thấy Tần Quyên đánh vài chiêu thì động tác bỗng nhiên nhanh hơn.

Giữa những bông tuyết cuồng loạn, nhảy múa trước mắt, hai tay Tần Quyên cũng đan xen biến ảo trước mắt đối thủ, đến nỗi đầu váng mắt hoa.

Chân mày nhíu lại, gã bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành. Lòng cũng hết kiên nhẫn, gã hét một tiếng, vung nắm đấm, xông về phía Tần Quyên.

"Oắt con, chịu thua đi"

Tần Quyên càng đánh càng hăng. Lúc này đây, nhãn môn nhĩ môn của nó đều khai mở, phản ứng nhanh hơn trước rất nhiều.

Nó dễ dàng tránh được cú đấm của đối phương, thậm chí động tác còn rất đẹp.

"Oa!" Các thiếu niên vây xem không dám nói chuyện, chỉ biết trợn mắt há mồm thốt ra lời cảm thán.

Trong những người đứng quan sát, chỉ còn mình A Dịch Cát biết, Tần Quyên đang sử dụng những chiêu thức hắn dạy để đánh bại đối thủ.

Hắn không ngờ đứa trẻ này có thể đánh ra 16 chiêu thức hắn chỉ dạy một cách hoàn mỹ như thế. Mới có mấy tháng thôi mà!

Hơn nữa, hắn cũng chỉ dạy nó vài lần.... Khóe môi A Dịch Cát cong lên, tay khoanh trước ngực, hàng lông mày nhíu chặt cũng giãn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!