"Ta không biết có phải là hai chữ Nguyệt trong nguyệt quang, An trong bình an không, nhưng đó là tên mẫu thân của ta. Bà đã qua đời năm ta 4 tuổi rưỡi, Cốc Cốc 2 tuổi rưỡi. Nửa năm sau, cha ta mới thoát được nỗi tiếc thương, quyết định rời làng ra ngoài buôn bán nên mới dẫn ta cùng cha con Ngưu gia đến Kim quốc. Chúng ta định hè năm ấy đến thăm gia đình bên ngoại ở phủ Lâm Thao nhưng không ngờ Mông Cổ kéo quân đến đánh."
Còn chuyện mẫu thân hắn có phải được ngoại tổ mẫu nhận nuôi không thì hắn không biết, những người lớn cũng không kể cho hắn mấy chuyện này.
Nhưng trong ký ức của hắn, mẫu thuân luôn đứng trên lầu cao nhìn về phương bắc, nói rằng còn vương vấn thân nhân nơi đó.
Hắn không hiểu suy nghĩ của người lớn, huống hồ khi ấy chỉ mới mở mắt nhìn đời thôi, đâu biết thế nào là nỗi đau ly biệt.
Tần Quyên có chút lo sợ, sợ Lâm Trầm An không tin hắn, lo lắng đến nỗi thân thể gồng cứng lại.
Có lẽ hắn chỉ đơn giản là muốn có một người thân mà thôi.
Đã rất nhiều năm nay, hắn không biết thế nào là cảm giác có thân nhân bên cạnh rồi.
Hắn đã quên cách cảm nhận sự yêu thương của gia đình.
Nào biết khi hắn đang cắn môi im lặng, một cơn gió chợt ùa đến.
Lâm Trầm An ôm chặt lấy hắn, nức nở, "Ngay từ ánh mắt đầu tiên, ta đã thấy con rất thân thuộc..."
Tính tình y rụt rè, không dám tòng quân, không dám liều lĩnh, điều liều lĩnh nhất y từng làm trong đời chính là quay đầu lại cứu đứa bé này.
Không ngờ vì thế mà tìm được cháu mình.
Đây chính là đứa cháu thất lạc của y.
Là món quà mà gió cát sa mạc Taklimakan đã mang đến cho y.
Hạnh phúc làm sao.
Hai đời người mòn mỏi tìm kiếm.Nhưng bọn họ không vui sướng được bao lâu.
Bão cát ập tới.
Tần Quyên đã nhiều lần gặp bão cát. Trên đường tới Áp Nhi Khiên, cả người hắn bị bão cát thổi cho xám xịt, đến nỗi cát ngập cả trong giày....
Khi cuồng phong ập đến, Lâm Trầm An ôm chặt Tần Quyên vào lòng.
Cũng may trận bão không quá lớn, không thì cả hai bọn họ e là sẽ bỏ mạng tại đây.
"..... Trầm.... Cữu cữu...."
Y chợt nghe một tiếng gọi nhỏ xíu.
Lầm Trầm An cúi đầu nhìn, dù bão cát mù mịt, y không thấy rõ mặt Tần Quyên.
Giờ khắc này, một nam nhân hơn 20 tuổi như y, ấy vậy mà lại khóc.
Có lẽ vì y đã quá mệt mỏi tìm kiếm rồi. Từ lúc có ký ức, y đã biết cha mẹ luôn bôn ba tìm đại tỷ và tứ tỷ. Sau khi đại tỷ quay về, gia đình họ dần có thêm hy vọng. Từ lúc 5 tuổi trở đi, y đã bắt đầu theo cha đi khắp nơi tìm tứ tỷ, mãi đến khi cha mẹ lần lượt qua đời, vẫn chưa nghe tin tức.
15 năm, y tìm đến mòn mỏi. Bao nỗi nhớ mong đều bị thời gian bào mòn hết.....
Lúc này, nghe tiếng gọi cữu cữu, lòng y viên mãn ngập tràn.
"Cữu cữu, mau nằm sấp xuống, bảo vệ lương thực và túi nước."
Tần Quyên nói. Lâm Trầm An buông hắn ra, bò về phía ngựa, thấy túi nước còn đó mới thở phào một hơi.
Chống chịu bão cát nửa ngày, mãi tới khi gió lặng, Lâm Trầm An mới buộc lại túi nước và lương không lên yên ngựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!