Tần Quyên quay lại, nhưng ngay khoảnh khắc đó, mọi cảm xúc mong đợi lúc trước vỡ tan tành, đến cả mặt nạ đeo trên mặt cũng suýt thì nứt toác.
Mẹ kiếp!
Tại sao lại là tên Vạn Khê chó chết này.
Tại sao?!!!!
"Hả? Có cần phải kinh ngạc thế không?" Vạn Khê nhếch môi cười, "Hay là ngươi đang mong đợi ai khác. Chẳng có lẽ..."
Vạn Khê còn chưa dứt lời, Tần Quyên đã hùng hổ xông về phía hắn....
"Có gì từ từ nói. Không nên đánh lộn...." Vạn Khê lập tức biến sắc.
"Khỏi cần!"
Tên cẩu tặc này khiến cõi lòng tràn ngập chờ mong của hắn vỡ vụn! Tại sao trên đời lại có một kẻ đáng ghét đến thế!
Nhưng mà rốt cuộc hắn đang mong đợi gì?
Mong Triệu Hoài Chi ư?
Tần Quyên chậm bước lại, đến khi nắm tay gần sát mặt Vạn Khê thì dừng hẳn.
Tần Quyên cúi đầu, thân thể run rẩy một lúc rồi vững vàng trở lại. Giọng hắn có chút mất mát, lại có chút hoang mang, "Sao không tránh?"
"Vì biết ngươi sẽ không xuống tay với ta." Tuy Vạn Khê nói thế nhưng vẫn lui lại vài bước. Không thể phủ nhận, lúc con sói nhỏ này hùng hổ xông đến, chân hắn nhũn cả ra, đâu chạy nổi.
Mới mấy ngày không gặp, khí thế của Tần Quyên đã thay đổi rồi, hẳn là do được Trát Đáp Lan A Dịch Cát dạy bảo đây mà. Đúng là một mầm non tướng lĩnh trong tương lai.
"Ngươi tới thành La Bặc làm cái gì?" Tần Quyên nhìn hắn, "Đừng bảo với ta, gần thành La Bặc có chiến sự nên ngươi đến để điều tra."
Tần Quyên trắng trợn chế giễu, Vạn Khê cũng hiểu điều này.
"Tới mừng sinh nhật ngươi mà." Vạn Khê nói, còn moi trong áo ra một hộp quà.
Tần Quyên tròn mắt, sửng sốt một lúc mới hỏi, "Sao ngươi biết sinh nhật ta?" Không phải, đây đâu phải vấn đề. Vấn đề là tên cẩu tặc Vạn Khê tới thành La Bặc chắc chắn không phải để chúc mừng sinh nhật hắn.
Tần Quyên nghĩ nhanh, hành động cũng nhanh, túm lấy cổ áo Vạn Khê.
Vạn Khê phát hiện ra mới có hơn nửa năm, sói con này đã cao đến mức có thể đối mặt với hắn rồi.... Sao lớn nhanh thế được chứ?
"Ngươi thành thật khai ra cho ta, ngươi tới đây làm gì, bằng không ta sẽ coi ngươi là nhân vật khả nghi rồi bắt lại!" Sói con nghiến răng, để lộ hai răng khểnh cực đẹp, lấp lánh như pha lê. Vạn Khê chói mù con mắt, còn tưởng mình gặp ảo giác.
"Ta đến đây vì công việc, đương nhiên mừng sinh nhật ngươi cũng là công việc. Đây, ta còn cẩn thận chọn quà cho ngươi nữa này." Vạn Khê thành thạo uốn bảy tấc lưỡi, mới năm ba câu đã đánh lạc hướng chú ý của Tần Quyên.
Nhưng quả thật Tần Quyên bị hắn dụ cũng chỉ là một phần, phần lớn là bởi hắn biết có tra hỏi thế nào Vạn Khê cũng sẽ không nói thật.... Hắn đổi cách thức, vờ như không quan tâm đến vấn đề này nữa, mời Vạn Khê về phủ, đợi hắn mất cảnh giác mới lại tìm hiểu thêm.
Cũng nhân chuyện này, hắn đột nhiên hiểu ra, dù có chán ghét một ai thì vẫn có thể đổi cách nhìn, đổi cách nghĩ để đưa ra phương thức xử lý thích hợp.
Tỏ rõ địch ý mới là ngu xuẩn.
Hôm nay là sinh nhật, hắn việc gì phải chuốc bực vào mình.
Tần Quyên nhận hộp quà của Vạn Khê, thản nhiên xé gói. Khóe môi hắn cong lên. Có đôi khi, trưởng thành chỉ diễn ra trong tích tắc.
"Mau xem xem, có thích không." Vạn Khê toét miệng cười. Hắn thực sự phải thừa nhận, mình chẳng những không ghét con sói nhỏ này, mà trái lại còn khá thích.
Một con sói nhỏ thì có gì để thích? Chắc là dáng vẻ vừa kiêu dũng, vừa chân thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!