Hành tung bí hiểm của Vạn Khê khiến cho Tần Quyên cảm thấy trong lòng bất an. Hắn có linh cảm Vạn Khê sẽ còn xuất hiện nữa.
Sau khi rời Hạ Châu, bọn họ đẩy nhanh tốc độ. Họ không chọn tuyến đường xuyên qua phủ Kinh Triệu đến hành lang Hà Tây mà chọn đường từ Hạ Châu đến Hắc Thủy Hắc Sơn rồi qua Sa Châu. Đường này khó đi hơn đường qua phủ Kinh Triệu do diện tích sa mạc lớn.
Nhưng họ đi qua Hắc Sơn Hắc Thủy cũng có lý do riêng, chính là để tìm hiểu về đội quân Sừng Dê nọ.
Người ngoài sẽ cho là Đại Vĩnh vương sợ vướng vào chiến sự phía Nam nên mới không dám qua phủ Kinh Triệu, mà Viết Viết cũng muốn họ nghĩ thế.
10 ngày sau bọn họ mới đặt chân đến Hắc Thủy Hắc Sơn. Hành trình qua biển cát mênh mông mất nhiều thời gian hơn họ nghĩ.
Cho nên có binh lính than vãn, nếu mà đi đường phía nam thì giờ này đã đến được phủ Kinh Triệu rồi.
"Mười ngày.... Có bò cũng bò được đến nơi...."
Đương nhiên không khoa trương đến thế, chỉ là cậu lính mới này nhỏ tuổi, không biết lựa lời mà thôi.
A Dịch Cát quất một roi, quát bọn họ mấy câu. Đám thiếu niên sợ hãi, lập tức giải tán.
Cực Bố Trát cười nói, "Tân binh đúng là khó quản."
"Đúng, cứ thử quăng hết đám tiểu tử này vào Cát Cáp Bố doanh mà xem." A Dịch Cát bật cười.
Dù Cát Cáp Bố doanh cách nơi này rất xa nhưng đám tân binh vẫn nghe được vài lời đồn thổi. Người ta bảo trong vòng 6 năm, những người sống ở đó đến giờ không còn nổi 1 phần 10.
Con số ấy khiến người ta không rét mà run.
Cho nên lời đồn về Cát Cáp Bố doanh ở phía nam thảo nguyên toàn là tiếng dữ.
Trong khi Cát Cáp Bố doanh chỉ là một doanh nhỏ tiếp ứng cho đại quân Tây Chinh.
Trong số những kẻ tòng quân, phần là vì miếng cơm manh áo, phần là vì quê nhà không thể kiếm ăn được, nên mới phải tha phương.
Một hồi lâu sau, Tần Quyên mới nói với bọn họ, "Phía tây Hà Tây gian khó, A Dịch Cát đại nhân muốn chúng ta có sự chuẩn bị, phải quen với sa mạc mới cải tạo được sa mạc."
Nhóm lính mới lặng thinh.
A Dịch Cát đi tới, cười nói, "Ta không nghĩ ra được lời hay ý đẹp như thế..... Nhưng mà cũng rất có lý."
Phải thích ứng mới cải tạo được.Quân đội của họ hạ trại ở phạm vi Hắc Thủy Hắc Sơn.
Cũng may giữa sa mạc mênh mông này có một ốc đảo, có thể dừng mấy hôm để tìm hiểu tình hình.Quân Hắc Thủy Hắc Sơn rất mau nhận được tin tức.
"Đại Vĩnh vương?" Phó tướng thủ hạ của Khoách Đoan vương ngờ vực hỏi.
"Là một vị vương mới được phong, lúc trước là Y Văn vương thế tử, Bột Nhi Chỉ Cân Viết Viết." Lính báo tin đáp.
"Hóa ra là hắn. Nếu người khác đi qua đây thì ta còn kiêng kị, chứ tiểu tử này.... Đất phong của hắn ở phía tây Hà Tây, cho nên đi qua chỗ chúng ta cũng hợp lý. Chắc họ cảm thấy phủ Kinh Triệu hiện giờ bất ổn, sợ gặp phải chiến sự."
"Được rồi, để ý động tĩnh của họ một chút, có gì thì báo ngay."Bên kia, Đại Vĩnh vương sai binh lính hạ trại rồi lệnh đầu bếp chuẩn bị đồ ăn.
Cơm nước xong xuôi, A Dịch Cát chỉ huy binh lính thao luyện tại chỗ, còn bản thân Viết Viết cùng Tần Quyên thay quần áo khác, giả làm dân du mục, lẻn vào nội địa Hắc Thủy Hắc Sơn.
Tần Quyên nói, "Làm vậy mạo hiểm quá."
Viết Viết nói, "Không có gì, qua đoạn này là rừng núi, có thể ẩn nấp được.'
Tần Quyên, "Đây là địa bàn của người khác, họ thông thạo hơn ta, có chuyện gì thì khó mà chạy."
Viết Viết nháy mát, "Không phải còn có ngươi đây sao? Lỡ bị phát hiện, ngươi giả tiếng sói hú, dọa bọn họ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!