Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)

Tần Quyên không khỏi thắc mắc, "Ngươi và Bác Bác Nộ cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ ngươi không hiểu hắn sao?"

Viết Viết nghe vậy thì nổi đóa, "Con mẹ nó ai thanh mai trúc mã với hắn? Ai mà thèm cùng một hạng với hắn? Hắn với Vạn Khê mới đúng là thanh mai trúc mã. Lúc ta 6 tuổi, sống ở sông Oát Nan, hắn đã 9 10 tuổi rồi, làm sao mà chơi chung được. Hắn lại còn cậy mình cao lớn, xem thường người nhỏ bé như ta, cho nên càng không chơi cùng. Sau này lớn lên thì ta lại rời sông Oát Nan."

"Vậy Vạn Khê bằng tuổi hắn, có biết hắn là người thế nào không?" Tần Quyên lại hỏi.

"Chắc là biết, cũng có thể không. Tên Bác Bác Nộ đó từ sau năm 12 tuổi là bắt đâu lưu luyến đám hoa thơm cỏ dại ven đường, thường đi thâu đêm không về, có khi cả năm Vạn Khê cũng chỉ gặp được hắn mấy lần." Viết Viết chống cằm nói, "Ngươi thấy người ta gọi hắn là Đông Hà lang quân Bác Bác Nộ rồi đấy. Đông Hà ở đây là bờ đông sông Khiếp Lục, ở đó toàn là kỹ viện. Hắn lui tới thường xuyên nên mới có cái danh hào như vậy.

Mà khi đó, Vạn Khê ở trong thành Đại Oát Nhĩ, cho nên chắc là họ không thường xuyên gặp nhau, cùng lắm là Vạn Khê đến tìm Bác Bác Nộ để vay tiền."

Tần Quyên lại nhíu mày hỏi, "Vạn Khê và Hồ Hồ có phải là sư huynh đệ không? Hay là thanh mai trúc mã?"

Vạn Khê cũng tầm tuổi Hồ Hồ.

"Nói ra thì cũng đúng là như vậy. Gia Luật thừa tướng thường dạy đệ tử, học trò của ông ta nhiều không kể hết, nhưng duy nhất chỉ có một người kế thừa y bát là Bá Nha Ngột Hồ Hồ thôi, cho nên quan hệ giữa Vạn Khê và Hồ Hồ cũng khó nói. Ít nhất, từ khi ta quen Vạn Khê đến nay, chưa bao giờ thấy hắn nhắc đến Hồ Hồ." Viết Viết giải thích.

Nghe vậy, Tần Quyên lại có chút nghi hoặc.

Hắn rũ mắt trầm tư một hồi, sau đó vẫn quyết định tin trực giác của bản thân. Vạn Khê và Hồ Hồ có mối quan hệ ngầm nào đó.

Viết Viết bỗng nói, "Phụ vương từng nói với ta, trên đời này người có thể nhìn thấy cách cục thiên hạ chỉ mình gia chủ Bá Nha ngột thị, cho nên trước khi qua đời đã dặn ta dù dùng cách nào cũng phải ép Hồ Hồ chỉ dạy mình. Ông nói, nếu kéo được Hồ Hồ vào thế cuộc thì có thể định hình phần nào cục diện thiên hạ. Nhưng bây giờ Hồ Hồ ở đâu ta còn không biết...."

"Hồ Hồ biết rất nhiều thứ nhưng sẽ không nói cho người khác. Phụ vương bảo Hồ Hồ hiểu thiên hạ. Nếu có điều kiện, y còn có thể trị thiên hạ. Người như Hồ Hồ nếu như phục vụ một đế vương vô tiền khoáng hậu thì hẳn có thể thống nhất non sông rời rạc này."

"Y không muốn vậy." Giọng nói trầm thấp của Tần Quyên cắt ngang Viết Viết.

Viết Viết hơi ngạc nhiên, quay nhìn hắn.

"Có lẽ trong lòng y sáng tỏ đại khái thế cuộc, nhưng y không muốn. Y không muốn thấy xác phơi đầy đồng, không muốn máu trên thảo nguyên đỏ rực hơn hoàng hôn, cho nên y tìm cách rời đại quân Tây Chinh. Có lẽ y đã từng muốn non sông thống nhất, bá tánh an cư sau trăm năm ly tán.... Nhưng cuối cùng y vẫn từ bỏ, bởi y biết loạn thế này sẽ còn phải kéo dài ít nhất vài thập niên...." Ánh mắt kiên nghị của Tần Quyên nhìn Viết Viết, giọng nói cũng đều đều như vậy, "Y có quá nhiều người phải bảo vệ, cũng đồng nghĩa có quá nhiều thứ để mất. Từ lúc y mất đi các gia thần của Bá Nha Ngột thị, y đã thất vọng với Đại Đô, thất vọng với chính mình..... Cái y muốn không phải một giang sơn như thế. Nếu non sông thống nhất mà thân nhân chẳng còn thì với y cũng chỉ là vùng đất hoang mà thôi. Y sẽ không quan tâm nữa, ngươi hiểu chưa?"

Viết Viết sững sờ hồi lâu. Hắn nghe ngóng bao lâu nay mà không hay tin tức gì về Bá Nha Ngột Hồ Hồ. Hóa ra Hồ Hồ cũng như nguyên gia chủ của Bá Nha Ngột thị, biến mất ngay giữa thảo nguyên rộng lớn.

5 năm trước, gia chủ Bá Nha Ngột thị cũng đột nhiên bặt vô âm tín. Dù Hãn Oa Khoát Đài đã phái vô số người tìm nhưng chẳng nghe được một thông tin.

Viết Viết dường như đã hiểu, nhưng lại cũng mơ hồ. Nếu phụ vương còn lừa hắn..... Thì trên đời hắn có thể tin ai đây?

Vì sao phụ vương lừa hắn chứ?

Bá Nha Ngột thị suy yếu, là do vận mệnh chú định, hay có kẻ cao tay bày mưu tính kế?

Bọn họ chỉ thấy được vẻ bề ngoài....Ban đêm, quan viên địa phương ở Hạ Châu mở tiệc chiêu đãi đoàn của Đại Vĩnh vương.

Quan viên Hạ Châu rất hoan nghênh Viết Viết, vì bọn họ biết rõ ở sa mạc này, binh mã thưa thớt, vật chất thiếu thốn, không ai quan tâm đến. Bọn họ không biết trông cậy ai, chi bằng trước mắt cứ xây dựng quan hệ tốt đẹp với vương gia. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai biết lỡ đâu về sau vương gia trỗi dậy, họ lại được nhờ?

Đêm ấy, người Hạ Châu rất nhiệt tình tiếp đón. Lửa trại sáng rực cả góc trời, kể từ lúc mặt trời lặn tới tảng sáng còn chưa tắt.

Ca múa suốt cả đêm, cổ họng A Dịch Cát cũng khản đặc.

Cực Bố Trát uống say như chết, Tùng Man nhảy múa đến hơn nửa đêm, tới tận lúc chân không nhấc lên nổi nữa mới được nô tài ôm vào doanh trướng dỗ ngủ.

Tần Quyên chưa từng chơi đùa như vậy từ bé đến giờ. Quan binh Hạ Châu khiến hắn mở mang tầm mắt, là nam nhân mà còn nhảy múa ca hát hay hơn các cô nương.

A Dịch Cát còn máu lửa hơn, gân cổ thi hát với bọn họ, tới nỗi hôm sau mất cả tiếng, mở mồm nói chuyện chỉ nghe giọng thều thào.

Sáng sớm tinh mơ, người nằm la liệt từ trong ra ngoài. Tần Quyên ngồi một mình ven bờ sông cách đó không xa, vốc nước rửa mặt.

Nếu giờ có người tập kích thành Hạ Châu thì bọn họ chỉ có nước đầu hàng.

Rửa mặt xong, gió thổi lạnh tê tái, khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!