Nhưng Tần Quyên vẫn thầm mong Y Văn vương thế tử được điều đến hành lang Hà Tây hơn.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Vạn Khê không ngờ sói con chẳng những không hành động theo suy nghĩ của hắn mà còn biết được ý đồ của hắn.
Mấy ngày không gặp, trải qua sinh tử, con sói nhỏ này đã trưởng thành hơn nhiều.
Vạn Khê cười, "Vì sao bản quan không thể ở đây? Phủ Hà Gian vốn là quê của bản quan."
Hắn sinh ra ở phủ Hà Gian, sau này mới theo dưỡng phụ đến Đại Oát Nhĩ mấy năm.
"Ngươi không ở lại Đại Đô để bảo vệ bá tánh, ngay lúc quan trọng nhất lại rời đi. Mà ngươi cũng không phải tướng sĩ như Ninh Bách đại nhân, dù Nãi Mã Trân có sai người truyền tin cũng không nhờ một tên quan văn trên ngũ phẩm như ngươi. Cho nên chắc chắn là ngươi lén trốn đi."
Tần Quyên vừa nói vừa bước lên vài bước, rút ngắn khoảng cách với Vạn Khê.
Vạn Khê không ngờ trong khoảnh khắc ấy, mình lại thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt con sói nhỏ này. Không thể nào! Đứa bé này làm sao đoán được.
Toàn bộ kế hoạch của hắn kín kẽ không chút sơ hở, làm sao một đứa nhóc lại có thể đoán ra?
Cho nên hắn biết, Tần Quyên chỉ là mèo mù vớ cá rán, muốn kiểm chứng những suy đoán của mình.
Đúng là một đứa trẻ thông minh, tiếc là lòng dạ thật thà quá nên vẫn còn non tay.
Thú vị thật, ở cái chỗ dơ bẩn bần cùng, ăn thịt người không nhả xương như Cát Cáp Bố doanh suốt năm sáu năm mà còn giữ được mấy phần thiện lương, thành thật.....
Vạn Khê cong môi cười, khôi phục vẻ ung dung như trước.
"Đương nhiên có nhiệm vụ ta mới tới đây. Ngươi không quan không chức, lấy quyền gì hỏi ta. Y Văn vương thế tử đã về Đại Đô rồi, ngươi không nên ở phủ Hà Gian quá lâu. Sau buổi trưa sẽ có người đến đưa ngươi về. Nếu mai ta còn thấy ngươi xuất hiện trước mặt ta, đừng trách ta không khách khí." Nói rồi còn vươn tay nắm cằm Tần Quyên. Tần Quyên định phản kháng, nhưng lại bị hai nam nhân cao lớn phía sau giữ chặt.
Hắn muốn vùng thoát khỏi bọn họ nhưng một trong hai tên đột nhiên vươn tay siết cổ hắn.
"Thành thật chút, đỡ bị đòn."
Vạn Khê làm như không có chuyện gì, thản nhiên cười, "Bảo sao Viết Viết bắt ngươi đeo mặt nạ. Gương mặt này đúng là đẹp thật."
Cặp mắt hắn như lấp lóe sáng. Hắn buông ta, cũng bảo hai thủ hạ thả Tần Quyên ra.
Ban nãy, khi thấy Tần Quyên, hắn đã suýt không nhận ra đứa nhỏ này.
Mới bấy lâu không gặp mà đã cao lên rồi, hẳn là đang tuổi thay da đổi thịt.
Tần Quyên tức đến nghiến răng. Nếu tên này không phải sư huynh của Hồ Hồ thì hắn đã lao lên cho đối phương một trận.
Vạn Khê bảo hắn về Đại Đô, việc gì hắn phải nghe theo?
Vạn Khê mỉm cười, căn dặn thủ hạ, "Trông chừng cẩn thận."
Tần Quyên bị họ giam lỏng, không cho ra ngoài, ngay cả thẻ bài của A Dịch Cát cũng không dùng được.
Tới trưa, quả nhiên có hai kỵ binh tới áp giải hắn lên xe ngựa.
Bọn họ chẳng những trói hắn, còn nói với phu xe, "Tên nhóc này hung dữ lắm, có khi còn cắn người, đừng cởi trói cho nó, không là tự chịu hậu quả đấy."
Tần Quyên, "....."
Trên xe ngựa còn có vài quan viên khác. Nghe kỵ binh nói vậy với phu xe, họ liền tò mò nhìn sang.
Một đứa bé xinh đẹp thế này mà hung dữ vậy ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!