Tần Quyên định kéo Mộc Đán mang thức ăn đi, nhưng tiểu tử kia đã chạy thẳng đến nhận lấy đồ ăn từ tay đầu bếp.
Đầu bếp kéo y đến hỏi, "Sao ta thấy không ngươi lạ hoắc vậy?"
"Ta.... Ta...." Đán Mộc ngơ ngơ ngác ngác.
Tần Quyên vội bưng thùng bánh bột ngô tới, "Hôm nay hắn còn chưa rửa mặt."
Trước lúc vào, bọn họ cố tình bôi tro lên mặt, nhìn cho lem luốc.
"Ta đã bảo trước khi vào bếp doanh phải rửa mặt sạch sẽ cơ mà. Lần này cho qua, mau mang đồ ăn đi đi." Đầu bếp xua tay.
Hai người bưng đồ ăn ra khỏi bếp doanh nhưng không biết đưa đi đâu.
Trong lúc Tần Quyên còn đang suy nghĩ thì Đán Mộc đã gặm môt miếng thị dê, gặm xong còn chùi mép.
"Sao các ngươi còn đứng ngoài này? Tướng quân đang chờ đấy!" Đầu bếp bưng rượu ra, thấy bọn họ còn loanh quanh ở đó thì nổi giận.
"Đi ngay đây." Tần Quyên vội túm Mộc Đán chạy vội.
Ra khỏi bếp doanh, Tần Quyên thấy cờ hiệu của kỵ binh doanh, chắc vị tướng quân gì đó đang ở chỗ này.
"Ngươi còn ăn nữa là hết luôn đấy." Tần Quyên thật muốn đấm y một trận, cái gì y cũng ăn vụng một ít. May là thịt xiên khá nhiều, mất một hai xiên cũng không bị phát hiện.
Đán Mộc bị hắn quát, không dám ăn vụng nữa. Bọn họ vừa tới kỵ binh doanh thì một kỵ binh tiến đến.
"Sao giờ mới tới." Ky binh kia chỉ trách một câu, nhận lấy đồ trong tay họ rồi phất tay bảo họ cút.
Sau khi kỵ binh kia mang đồ đi rồi, Tần Quyên mới kéo Đán Mộc vào chỗ tối.
Lúc này, trời đã tối đen, vừa lúc lính thủ doanh thay ca.
"Làm sao?" Đán Mộc hỏi.
Tần Quyên đáp, "Tìm người trong doanh trướng."
"Tìm ai?"
"Bác Bác Nộ."
Đán Mộc thấy tên này nghe hơi quen.
Nhưng nghe ở đâu thì mãi không nhớ ra được.
"Có người. Mau nấp đi." Tần Quyên thấp giọng nói.
Đán Mộc ở trong quân doanh, không hiểu từ thường dùng trong quân đội. Tần Quyên chạy mất rồi mà y còn ngẩn ra đó.
Tần Quyên phải quay trở về túm lấy y, đe dọa, "Tên ngốc này, nếu đứng đó mà bị người ta phát hiện, không ai cứu được ngươi đâu."
Đán Mộc cảm nhận được hơi thở của Tần Quyên phả trên vành tai, cả người đều gồng cứng, hai chân mềm nhũn, hai má nóng bừng.
"...." Tần Quyên thấy y hơi kỳ quái nhưng không hiểu làm sao, lúc này cũng không tiện hỏi nhiều.
Hai người nấp ở một góc tối trong quân doanh, chờ thủ vệ thay xong mới dám thở phào.
Trời tối mịt, lửa trại và đuốc bắt đầu được thắp lên.
Không biết bao lâu sau, họ nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ doanh trướng gần nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!