Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3

Tần Quyên được cứu rồi. Người cứu hắn là hai cậu cháu bán rong người Hồi Hột, làm nghề kéo hàng trên thảo nguyên kiếm sống. Người bán rong quê ở thành Cáp Mật Lực phía cực đông núi Đại Âm, thường qua lại giữa Oa Lỗ Đóa và Cáp Mật Lực để buôn bán.

"Cuối năm ngoái, một vị đồng hương người Hồi Hột mới đưa Đóa Ngõa đến Cáp Mật Lực. Tỷ phu ta đột ngột qua đời, hàng xóm có lòng tốt dẫn nó đến tìm ta.... Đóa Ngõa tội nghiệp, đang yên ổn lại thành không cha không mẹ...." Người bán rong Hồi Hột khóc lóc như mưa.

Nói thật, Tần Quyên không biết phải làm sao khi một nam nhân cao lớn khóc tu tu như con nít, muốn an ủi cũng khó, "Sau này ngươi kéo hàng đi bán, đã có Đóa Ngõa đồng hành, vậy cũng tốt mà."

Người bán rong Hồi Hột lắc đầu, "Đóa Ngõa theo ta ắt phải chịu khổ..... Ôi Đóa Ngõa đáng thương của ta ...."

Tần Quyên chưa từng gặp nam nhân nào dễ khóc như thế. Tên tiếng Hồi Hột của người bán rong dài quá nên Tần Quyên cứ tạm gọi hắn là người bán rong.

Ở cùng nhau mấy ngày, Tần Quyên phát hiện ra người bán rong biết cả tiếng Mông Cổ lẫn tiếng Hồi Hột. Một cái là tiếng mẹ đẻ, còn một cái là học để buôn bán.

Thời đại hỗn loạn thế này, muốn kiếm chút tiền để sinh sống cũng chẳng dễ dàng.

Tần Quyên nghiêm túc nói, "Người bán rong, sau khi đến Oa Lỗ Đóa, ta sẽ đưa tiền cho ngươi."

Người bán rong đương nhiên không tin. Đứa bé này đến cả đồ ăn còn chẳng có thì tiền kiếm đâu ra. Nghe vậy, hắn chỉ lắc đầu, "Đóa Ngõa quý ngươi nên ta mới cứu, không phải vì tiền. Ta thậm chí còn từng nảy sinh ý xấu cướp mặt nạ của ngươi. Xin lỗi...."

Tần Quyên nghẹn họng, không biết nói gì.Nhờ có người bán rong dẫn đường, vài hôm sau, Tần Quyên tìm thấy một thôn làng du mục để trú chân.

Phía xa có một con sông lớn, đúng là sông Oát Nhĩ Hãn.

Cho nên bọn cách Oa Lỗ Đóa không còn xa nữa,

Bọn họ muốn tá túc một đêm trong nhà dân, tìm mấy nhà mới có một nhà đồng ý.

Nhà này đông con, Tần Quyên thấy có đến năm sáu đứa. Lớn nhất là một cô bé, chắc lớn tuổi hơn hắn một chút.

Cô bé rất nhanh nhẹn, làm việc chăm chỉ, nấu cơm tối xong còn đi chăm sóc các đệ đệ muội muội. Con trai thứ của nhà họ bằng tuổi Tần Quyên, những lúc không có gì làm thì ra ngồi cạnh Tần Quyên.

Tần Quyên không đeo mặt nạ nữa, người bán rong bảo như vậy thu hút sự chú ý quá, đợi đến Oa Lỗ Đóa hãy đeo lên, nếu không trên đường sẽ gặp rắc rối.

Tần Quyên thấy cũng phải nên cất mặt nạ đi.

Nửa khuôn mặt hắn giấu trong khăn choàng lông báo, tóc tai đã lâu không cắt nên nhìn rất lôi thôi.

Hắn không muốn gây sự chú bởi dung mạo nên cố tình không chỉnh trang.

Đêm ấy, lúc ăn cơm, cậu con thứ bị đồ ăn thu hút mới không quấn lấy Tần Quyên nữa.

Đóa Ngõa ngồi bên cạnh Tần Quyên, vì trông khỏe mạnh, trầm tĩnh, không lanh lợi lắm nên không ai trêu đùa nó, nhưng Tần Quyên lại thấy đứa bé này cực kỳ chu đáo, rất thông minh là đằng khác.

Cữu cữu của Đóa Ngõa tính tình thật thà, chỉ dám gắp thức ăn cho Đóa Ngoãn, còn cho mình thì chẳng dám gắp đến đũa thứ hai.

Hắn ta khách sáo như vậy cũng khiến Tần Quyên không thoải mái lắm. Trước kia hắn không để ý mấy chuyện này.

Không khí trên bàn ăn khá nặng nề, chỉ nghe tiếng nhai nuốt của hai vợ chồng chăn dê cùng đám con nhỏ.

Một lát sau, cô con gái lớn của nhà chăn dê đứng dậy, múc một muỗng thịt dê vào bát của Tần Quyên và người bán rong. Sau đó, mọi người lại tiếp tục im lặng ăn cơm.

"Cảm ơn." Tần Quyên hơi xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng, may có tóc che mất nên mong là người khác không nhận ra.

Người bán rong đỏ mặt không thốt nên lời, cứ như quên hết ngôn ngữ, trong đầu trống rỗng, chỉ biết cặm cụi ăn.

Suy nghĩ của cô bé rất đơn giản, chỉ thấy mấy người này là khách, chi tiền để trọ lại, nếu nhận lời nấu thịt dê thì là nấu cho khách ăn. Ban nãy, cô để ý thấy đệ đệ nhà mình rất thích đứa bé cùng tuổi kia nên mới quan tâm đến họ.

Nhưng mẫu thân cô lại không nghĩ thế.

Lúc Tần Quyên đang ôm Đóa Ngõa đi ngủ thì nghe tiếng mẹ của cô bé bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!