Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2

Hắn không phải thiếu niên tướng quân của Hột Nhan gia, mà là Đại Trạch Dĩ Nam vương, nói đúng hơn là đã từng.

Triệu Hoài Chi bình tĩnh hướng mắt về phía người đó, dường như chẳng muốn nói gì, nhưng lại hiểu hết tất cả.

Bác Bác Nộ bị y nhìn thấu tâm tư. Dưới ánh mắt y, hắn không thể che giấu.

Triệu Hoài Chi không hỏi hắn vì sao nhận ra mình, cũng không hỏi hắn vì sao ngày ấy hắn phải giả chết với mũi tên của y.

Vì Triệu Hoài Chi biết hết, biết hết nên mới không muốn hỏi, không cần hỏi.

Trên đời này, cũng chỉ có một người biết Bá Nha Ngột Hồ Hồ là Triệu Hoài Chi của Tống quốc.

Nhưng Triệu Hoài Chi lại chẳng có một chút hoang mang sợ hãi nào.

Y thản nhiên, bình tĩnh, cứ như không phải người phàm.

"Thật sự lãnh tâm lãnh tình, tâm lặng như nước ư?" Bắc Bắc Nộ căm giận cười. Hắn ôm bụng bước xuống giường, đứng trước mặt Triệu Hoài Chi, đôi mắt vằn vện tơ máu nhìn y chằm chằm.

"Bá Nha Ngột Hồ Hồ! Khi dưỡng phụ cứu ngươi năm xưa, ngươi hứa với người thế nào? Ngươi đã quên rồi sao! Làm sao ngươi dám quên!" Bác Bác Nộ lay bả vai Triệu Hoài Chi.

Hắn làm hết thảy mọi chuyện, giả chết, bỏ ngàn dặm ốc thổ phía nam Đại Trạch, bỏ vinh hoa phú quý của thân phận con cháu tộc Bột Nhi Chỉ Cân, chỉ vì muốn y ở lại.

Nhưng Triệu Hoài Chi chỉ một lòng muốn trốn về Đại Tống.

Vì sao chứ?

"Dù nuôi một con chó thì nó cũng phải thuần phục chứ!" Bác Bác Nộ hét lớn, "Ngươi hận! Chắc chắn ngươi vẫn còn hận cha ta..... Năm đó đã giết cha ruột ngươi..... ha ha ha ha ha!"

Nghe hai chữ cha ruột, chút cảm xúc mới xuất hiện trên gương mặt Triệu Hoài Chi. Y ngước nhìn Bác Bác Nộ.

Trong trận Miện Châu, cha ruột của Triệu Hoài Chi bị bắt, cùng với đứa con chỉ mới 5 tuổi là y.

Cha ruột ký thác kỳ vọng lớn ở y, khi tác chiến cũng đưa y theo.

Cha đoán trước được trận này chiến bại, bảo phó tướng mang Triệu Hoài Chi trốn đi trước khi bị bắt. Triệu Hoài Chi níu chặt tay cha, "Hài nhi phải đi cùng phụ vương, có tử trận thì cùng chết!"

Phụ vương thương xót hắn, dù thua cũng không nỡ tự sát, cam nguyện bị bắt giữ, chính là để dạy cho Triệu Hoài Chi, dù thế nào cũng phải sống sót.

Phụ vương y cuối cùng đã chết ở thành Đại Oát Nhĩ, tin tức bị phong tỏa. Ở Kinh Bắc, các đại tướng dưới trướng phụ vương không biết ông sinh tử thế nào, bèn dùng danh nghĩa của ông để cầm quân suốt 5 năm, mãi đến 1 năm trước khi Mông Cổ diệt Kim, họ mới tuyên bố với thiên hạ phụ vương y đã hoăng, nhưng nguyên nhân cái chết thì chưa được tiết lộ.

Trước khi chết, phụ vương đã giao y cho vị sư đệ là gia chủ Bá Nha Ngột thị. Phụ vương cùng sự đệ kết duyên ở núi Sở, học chung một thầy, huynh hữu đệ cung.

Gia chủ Bá Nha Ngột thị thành cha y.

Cha cùng các thuộc cấp gọi y là Hồ Hồ, khai gian rằng y mới 3 tuổi. Có nhiều đứa trẻ Mông Cổ dù chỉ 3 tuổi nhưng cũng rất cao lớn rồi nên đám thuộc hạ không nghi ngờ gì.

Cha nuôi lớn y, dốc sức dạy dỗ y, thương yêu y thực lòng, nhưng y không quên được, ở Tống quốc cũng có một bá phụ thương yêu mình. Lúc còn nhỏ, khi chỉ vừa có ký ức, y đã cùng phụ vương và bá phụ đi săn, suýt nữa ngã xuống vực. Bá phụ không màng tính mạng cứu y, vì thế mà ngã gãy chân, nửa năm nằm liệt trên giường bệnh.

Cho nên lúc 8 tuổi, cha dẫn y đi Cao Ly một chuyến, tìm thuyền ở Cao Ly, đưa y về Tống quốc, giao lại cho bá phụ.

Lúc cha rời Tống quốc, tuyết rơi đầy trời. Cha cưỡi ngựa đi ra khỏi thành phủ Lâm An hồi lâu cũng không quay đầu lại. Chắc ông sợ y khóc, sợ y hối hận.

Y sống ở Tống quốc 4 năm, trải qua những ngày tháng an nhàn. Bá phụ dốc hết lòng dạ dạy bảo y, từ tứ thư ngũ kinh, thư pháp đan thanh, quyền mưu chế hành..... còn nhờ thái phó tìm người dạy y kỹ thuật chế pháp, đóng thuyền.

Năm 12 tuổi, y hiểu dù bá phụ yêu thương y thế nào, cũng thay đổi được sự thật rằng y họ Triệu.

Y là hoàng tử hoàng tôn, vốn nên phù hộ cho lê dân. Y cũng coi quốc gia thiên hạ là trách nhiệm của mình.

Y ra sức học tập, chỉ vì muốn quốc thái dân an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!