Tần Quyên ngạc nhiên, đang định đưa tay tháo mặt nạ xuống thì bỗng dừng lại. Hắn lắc đầu, thấp giọng nói, "Bây giờ chưa được, ta đã hứa với Viết Viết rồi.'
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, Tần gia làm thương nghiệp, không phải buôn bán làm giàu mà là lấy tín làm giàu. Đó là lời dạy nghiêm khắc của tổ mẫu năm xưa. Tần Quyên không nhớ nguyên văn lời nói, cũng không nhớ dáng vẻ của tổ mẫu khi nói những câu này, nhưng hàm nghĩa thì vẫn ghi tạc trong lòng.
Triệu Hoài Chi nhìn vào cặp mắt kiên định của hắn, biết không thể lay chuyển, nên không cưỡng cầu nữa. Chuyện mặt nạ cũng xem như bỏ qua.
"Vậy ngươi đến Oa Lỗ Đóa làm gì?" Triệu Hoài Chi hỏi.
Lần này thì Tần Quyên thẳng thán đáp, "Đi tìm một vị bằng hữu."
Triệu Hoài Chi giật mình, không ngờ lại nhận được câu trả lời này. Y lại hỏi, "Quan trọng lắm sao?"
Tần Quyên bần thần một chút, rồi mới nói, "Tạm được."
Hắn cũng không biết Hồ Hồ có phải bằng hữu quan trọng hay không. Có lẽ không phải, bọn họ đâu nói được với nhau mấy câu, số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có khi Hồ Hồ còn chẳng nhớ nổi hắn nữa.
Còn một chuyện hắn không nói ra, hắn đi thành Oa Lỗ Đóa phần lớn vì vụ án mà Viết VIết giao cho. Hắn muốn tìm hiểu cái chết của Hiên Ca.
Triệu Hoài Chi nghe hắn nói dửng dưng như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng có chút không vui.
Một đứa nhóc mới 12 tuổi mà ôm đầy bí mật, giống hệt y.
"Ngươi cưỡi lừa đi, ta cưỡi ngựa." Tần Quyên đưa tay dìu y.
Con lừa đi chậm, thường chỉ dành cho người già, phụ nữ và trẻ em ở Tống quốc cưỡi. Triệu Hoài Chi nghe vậy, sắc mặt liền cứng đờ.
Tần Quyên lại không để tâm, đỡ Triệu Hoài Chi lên lừa xong thì xoay người lên ngựa.
"Ngươi đi trước." Tần Quyên nói.
Triệu Hoài Chi làm sao không biết, Tần Quyên đang sợ y trốn. Dù đúng là hắn có lý do đề phòng, nhưng y vẫn không sao thoải mái được.
Tần Quyên ném roi ngựa cho y. Y sửng sốt, bắt hụt trong gang tấc.
Tần Quyên cau mày. Hắn ném roi cho Triệu Hoài Chi không phải là để thúc giục y đi nhanh mà chỉ muốn thử xem thân thủ của y thế nào, có biết võ không.
Nội lực là căn cơ phải tu luyện từ nhỏ, sau được A Dịch Cát dạy võ, mạch tượng của hắn bắt đầu thay đổi theo cơ thể.
Dò mạch tượng có thể kiểm tra nội lực, nhưng Triệu Hoài Chi rất cẩn thận, không cho hắn chạm vào cổ tay, lúc hắn dìu y cũng không thăm dò được gì.
Cho nên hắn không rõ Triệu Hoài Chi có nội lực không. Nhưng nếu y qua mặt được những kẻ thẩm tra thì hẳn là có cách che giấu mạch tượng.
Triệu Hoài Chi xuống lừa nhặt roi lên. Y mang một thân khí khái nho nhã, dù làm những việc đơn giản như vậy cũng có dáng vẻ phong lưu, điềm đạm.
Tần Quyên nắm cương ngựa, thầm mắng yêu tinh kia mê hoặc lòng người, lại vừa không nhịn được mà nhìn y chằm chằm.
Triệu Hoài Chi nhặt roi ngựa, loay hoay mãi mới leo được lên lưng lừa lần nữa.
Tần Quyên nheo mắt. Hắn còn chưa quên lúc dẫn Triệu Hoài Chi chạy trốn. Khi ấy, bọn họ cùng cưỡi trên một con ngựa, mấy lần phải né mũi tên của địch. Phản ứng của Triệu Hoài Chi không hề chậm chạp như lúc này.
Hắn có cảm giác, Triệu Hoài Chi đang giả vờ.
Tần Quyên hừ lạnh, một ngày nào đó hắn sẽ đào ra bí mật của y.
Bị Tần Quyên bức ép, Triệu Hoài Chi đành theo hắn tới Hoàn Châu.
Từ Hoàn Châu đi về phía tây bắc chính là Oa Lỗ Đóa. Họ cần đi băng qua sa mạc giáp với Hoàn Châu, lại đi thêm chừng 1 tháng rưỡi trên thảo nguyên nữa là đến nơi rồi.
Nhưng ấy là với tốc độ hiện giờ, còn nếu ra roi thúc ngựa chạy liên tục thì mười mấy ngày là đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!