Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc 1

Ngón tay Triệu Hoài Chi khẽ khàng v**t v* mu bàn tay Tần Quyên, nét mặt đầy si mê mà thanh tỉnh, đôi mắt nheo lại, xảo quyệt như hồ ly....

Y dường như đang cố gắng tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc ở thiếu niên đeo mặt nạ kia.

Đứa trẻ giống như con sói con ấy, chắc giờ cũng 12 tuổi rồi. Rõ ràng mới chỉ chớp mắt đã ba năm qua đi.

Y nghĩ bụng, có phải với dáng vẻ ấy, hắn đã khiến bao nhiêu thiếu nữ trên thảo nguyên mơ tưởng, hay là cũng như thiếu niên trước mặt này, ánh mắt trong vắt mà kiên nghị, dùng vẻ chững chạc, trầm ổn để che giấu sự thật bản thân mình vẫn chỉ là đứa trẻ không rành sự đời....

Triệu Hoài Chi nhìn Tần Quyên, mắt đẹp khẽ chớp.

Tần Quyên kinh hãi. Hắn chưa bao giờ gặp ai như vậy, còn làm chuyện như vậy.

Thế này là sao? Nói không sợ là nói dối. Nhưng sao nó phải sợ một người gầy đến trơ xương như vậy. Rõ ràng y rất gầy yếu, yếu hơn cả một con cáo con.

Ánh mắt nhìn hắn đăm đăm kia đẹp đến yêu dị, cứ như một vị thần tiên nhưng sa đọa thành yêu quái, có khả năng hút sinh lực của người. Chẳng hiểu sao hai vẻ đẹp đối nghịch ấy lại có thể hòa hợp trên cùng một gương mặt.

Mà tay hắn lại như bị đổ vào ngàn cân chì, nặng đến mức không nâng lên nổi.... Không muốn rời khỏi bờ vai trắng nõn của người kia.

Hắn chỉ thấy người này thật đẹp. Chết tiệt, y đẹp quá.

Nước da không trắng như Hồ Hồ, chắc là do dầm sương dãi nắng trên thuyền lớn, nhưng đôi mắt thanh khiết lại mang vẻ quyến rũ kinh người. Hắn chưa từng trông thấy cặp mắt nào đẹp đến câu hồn nhiếp phách như thế.

Trong cả thời niên thiếu của Tần Quyên, hắn chỉ gặp được hai người đẹp ấn tượng như vậy. Một người thanh cao thoát tục không giống người phàm, dẫu nằm mơ có gặp thì tỉnh lại cũng không biết đâu mà tìm... Còn một người đang gần ngay trước mắt, tà mị đến tận xương, đẹp đến kinh sợ.

"Yêu tinh!"

Hắn thấp giọng mắng, đẩy người trước mặt ra. Lúc quay đi, toàn thân hắn cũng run lên.

Tần Quyên đã bỏ qua vô số điểm đáng ngờ, ví dụ như vì sao tay người này lại trắng hơn khuôn mặt rất nhiều. Mãi sau này hắn mới hiểu, mình còn quá non kém.Triệu Hoài Chi nhìn thiếu niên kia hốt hoảng bỏ chạy, bèn ngửa đầu cười đến là sảng khoái. Bất chợt, y kêu một tiếng, đưa tay ôm bụng. Vết thương lớn lại chảy máu ròng ròng, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay.

Ban nãy, y phải tìm cách ép thiếu niên kia mau chóng rời đi, nếu không tin tức y bị thương sẽ lan rộng, và người ta sẽ biết thích khách trong yến hội ban nãy là ai. Những người theo y đến đây đều sẽ phải chết.

Cho nên y mới làm theo cách ngược đời, cố tình quyến rũ thiếu niên này.

Y chịu đựng cơn đau thấu xương, ngồi dựa vào vách tường, mãi đến khi nghe tiếng chân thiếu niên kia vội vã biến mất khỏi hành lang nhà ngục.

Bấy giờ, y mới từ từ tìm cách xử lý vết thương đang không ngừng chảy máu.

Thật đáng tiếc, Nãi Mã Trân thị chưa chết. Không ngờ mấy vị nội đình thị vệ tài giỏi nhất đều được bố trí để bảo vệ nữ nhân này, thật đáng hận làm sao.

Một mình y không cách nào vượt qua được.

Y cong khóe môi, ánh mặt lạnh lẽo vô cùng.Bên ngoài ngục giam, tuyết bay tán loạn.

Đến khi tuyết giá cùng gió đêm v**t v* hai gò má nóng bừng, dòng máu đang sục sôi trong người Tần Quyên mới tạm yên ổn trở lại. Hắn rùng mình một cái, lấy lại bình tĩnh.

Hắn mở quyển công văn trong ngực, nhìn cái tên cuối cùng.

Triệu Hoài Chi.

Hắn sẽ nhớ cái tên này. Thanh phong tễ nguyệt, nhã ý vận tư, gương mặt cũng như tên, chỉ là lòng dạ không như thế.

Hắn chưa từng gặp ai như vậy, đẹp tà tứ.... Lại còn to gan lớn mật.

Hai gương mặt cứ thế đan xen trong đầu, một thanh nhã tuyệt trần, lạnh lẽo như băng sương, một lại tuấn dật yêu mị, đầy vẻ dụ hoặc.

Rõ ràng không phải một người, cũng không thể là cùng một người, vì sao hắn lại có cảm giác như lâu ngày gặp lại.

Hắn định hai ngày nữa sẽ quay lại nhà tù tìm y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!