Từ thái độ của Vạn Lư đại nhân, Tần Quyên cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nãi Mã Trân thị giao một vụ án quan trọng như thế cho Viết Viết, nếu không phải là vì muốn hại hắn thì chính là phần thưởng cho sự quy thuận của hắn.
Đối với Viết Viết lúc này, không có gì quan trọng hơn công tích.
Mà vụ án kia, lúc sinh thời Hãn vô cùng để ý, chứng tỏ nó rất quan trọng.
Vạn Lư đại nhân cũng không hoàn toàn buông tay khỏi việc tra án. Lão sai Vạn Khê hỗ trợ Y Văn vương thế tử điều tra.
Hành động này của Vạn Lư càng khiến Tần Quyên hoài nghi lập trường của lão. Kẻ này rốt cuộc là người của ai, đang làm việc cho ai, khó mà nói được.
Không ngờ Y Văn vương thế tử lại ném việc thẩm tra những người thợ Tống quốc kia cho A Dịch Cát, A Dịch Cát lại ném đến tay Tần Quyên.
"Có lệnh bài của vương thế tử thì có thể ra vào nội nha." A Dịch Cát giao thẻ bài cho Tần Quyên. So với việc thẩm tra đám người Hán, A Dịch Cát quan tâm đến tính mạng của những kỵ binh theo hắn từ Cát Cáp Bố doanh tới đây hơn. Mấy ngày nay, hắn vẫn thường dò hỏi hướng đi của kỵ binh và động thái của Tuyết Biệt Đài lẫn Ninh Bách.
Nhưng dù sao Tần Quyên vẫn còn quá nhỏ, A Dịch Cát bảo Cực Bố Trát theo nó. Cực Bố Trát từng lớn lên ở thành Đại Oát Nhĩ (nơi dân tộc Mông Cổ quật khởi), có Cực Bố Trát hỗ trợ Tần Quyên, A Dịch Cát yên tâm hơn nhiều.
Tần Quyên không lập tức đi thẩm vấn những người Hán đó mà bảo Cực Bố Trát điều tra ngọn nguồn. Ấy thế nhưng Cực Bố Trát điều tra ba bốn ngày cũng chẳng có được tin tức gì đáng kể.
Thuyền của người Tống cập bờ ở đâu mà bị bắt? Thuyền đó là thuyền buôn hay thuyền gì? Vì sao vị vương tử kia lại vội vã đến tìm những người Tống ấy? Tất cả những chuyện này đều không tra ra được.
Ba bốn ngày trôi đi, Tần Quyên cũng không gặp được Viết Viết, chỉ nghe thiếu niên tên Vạn Khê nói Viết Viết sắp thừa kế vương vị của phụ vương mình. Nãi Mã Trân thị đang phân chia lại lãnh thổ và kỵ binh.
Nếu là thế, Tần Quyên nghĩ bọn họ sắp có thể rời Đại Đô rồi.
Hồ Hồ không ở đây thì Đại Đô cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Ở Đại Đô nơi đang gần như trong tình trạng giới nghiêm này, chẳng có chút hơi thở của Nam Tống....
Chắc đây sẽ là lần nó đến gần Nam Tống nhất.
Nhưng mà thế thì sao?
Ngoài cửa, Tùng Man gọi nó. Tùng Man được bọc trong mấy lớp áo lông dày, chỉ thò ra tay chân ngắn cũn, thấp giọng nói, "Tần Quyên ca ca, cái người tên Vạn Khê kia tới, nói là đến tìm huynh. Huynh có gặp không, hay để ta đuổi hắn đi?"
"...."
Trong lúc Tùng Man nói chuyện, Tần Quyên đã đeo mặt nạ lên.
Tùng Man giật mình, nó vẫn không quen với hình ảnh Tần Quyên ca ca đeo mặt nạ, bởi tấm mặt nạ trông cực kỳ đáng sợ.
"Hắn đâu?" Tần Quyên hỏi.
Tùng Man chỉ vào một thiếu niên đang đùa nghịch với con người tuyết mà nó đắp ra hồi sáng. Bực thật, nó vất vả lắm mới đắp được người tuyết này, vậy mà giờ sắp bị san phẳng rồi. Ở đâu ra cái người vô duyên vô dáng như vậy?
Tần Quyên xoa đầu Tùng Man, "Vào trong đi, lạnh bây giờ."
Tùng Man ngoan ngoãn gật đầu với Tần Quyên, lại quay sang nhe răng trợn mắt với Vạn Khê.
"Tần. À không, tên thật của ngươi là Tần Quyên đúng không?"
Thiếu niên mặt mũi phong lưu chùi bàn tay lấm tuyết vào vạt áo, cười nói với Tần Quyên.
Nhiều ngày trước, Tấn Quyên cũng từng nói chuyện ngắn gọn với Vạn Khê vài lần, nhưng khi ấy thái độ của hắn không như thế này, cho nên Tần Quyên không khỏi cảnh giác.
"Mặt nạ được đấy, Viết Viết rất thích tặng đồ cho ngươi."
Vạn Khê mau chóng đổi đề tài. Tần Quyên là người nghiêm chỉnh, khó mà giao thiệp được với loại người như Vạn Khê.
Vạn Khê lại cong môi cười khẽ, "Ngươi tên Tần Quyên, ta tên Vạn Khê, hai tên này rất hợp nhau. Tần nghĩa là to lớn, Vạn cũng có nghĩa to lớn. Quyên là dòng nước, Khê là con suối, tên hai ta hợp nhau như vậy, sao không nhận thân? Ngươi làm đệ đệ ta, thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!