Chương 38: Người trong mộng xuân khuê 3

Tần Quyên nghĩ, nếu nó không đi Đại Đô mà ở lại Thái Nguyên cùng A Dịch Cát, vậy thì nó sẽ không bao giờ biết sau "câu chuyện" về công tử Hồ Hồ mà Ninh Bách kể cho nó nghe, công tử Hồ Hồ trải qua những ngày tháng trong lao ngục thế nào.

Dù là Ninh Bách bịa ra hay là sự thật, "câu chuyện" ấy vẫn như một cái hạt mầm nhỏ, từ từ bén rễ trong tim nó.

Nếu không nhổ đi, có lẽ bao nhiêu năm sau nó cũng không quên được.

Thật ra muốn biết kết cục của Hồ Hồ không khó, nó chỉ cần tìm người hỏi thăm tình hình của Gia Luật thừa tướng là được.

Lăn lộn đã lâu, nó dần ý thức được, Nãi Mã Chân là Nãi Mã Chân, Bột Nhi Chỉ Cân là Bột Nhi Chỉ Cân, còn Hồ Hồ lại là người của Hãn Oa Khoát Đài, tức là đối đầu với Nãi Mã Chân thị, bởi Nãi Mã Chân thị hoàng phi muốn tiêu diệt những kẻ Hãn tin tưởng nhất.

Nếu nó đoán không lầm, Nãi Mã Chân muốn đưa trưởng thứ tử Quý Do lên ngai vị.

Hơn nửa năm trước, Hồ Hồ vội vã về đông hẳn là có lý do riêng.

Hồ Hồ là truyền nhân của Gia Luật thừa tướng.

Nếu Gia luật thừa tướng còn sống, Hồ Hồ ắt cũng còn sống.

Gia Luật thừa tướng là đường thúc của Hồ Hồ, sẽ không bỏ mặc y chứ....Như A Dịch Cát đoán trước, Ninh Bách chỉ lưu lại 1 ngày ngoài thành Thái Nguyên, sau đó khởi hành về đông.

Nhưng nằm ngoài suy đoán của tất cả mọi người, Y Văn vương thế tử không chọn ở lại Thái Nguyên.

Dù thúc phụ của A Dịch Cát đã sắp xếp chỗ ở đàng hoàng cho vương thế tử, còn báo với Tuyết Biệt Đài tướng quân và Ninh Bách là Y Văn vương thế tử bệnh nặng, không nghỉ ngơi dưỡng sức thì có thể nguy đến tính mạng.

Vậy mà Y Văn vương thế tử Viết Viết lại chọn về đông.

Thế là A Dịch Cát và Viết Viết cãi nhau một trận. Sau cùng, A Dịch Cát vẫn đành mặt lạnh cùng Viết Viết theo Tuyết Biệt Đài và Ninh Bách về Đại Đô.

Từ lúc A Dịch Cát trở thành thị vệ của Viết Viết, vận mệnh của Trát Đáp Lan thị bọn họ đã ràng buộc với vị vương thế tử này rồi.

Vinh thì cùng vinh.Gia chủ Trát Đáp Lan thị đưa tiễn Y Văn vương thế tử rời khỏi Thái Nguyên hơn 30 dặm, giao cho hắn 10 dũng sĩ thân tín, văn võ toàn tài để tiện sai phái. Thúc thúc của A Dịch Cát đã tốn rất nhiều công sức cho Viết Viết rồi.

Trước lúc chia tay, ông ta cũng nắm tay Viết Viết, chúc phúc cho hắn.

Vào đêm ngày thứ hai kể từ khi khởi hành về đông, Viết Viết làm hòa với A Dịch Cát.

Giữa đám đàn ông với nhau, cãi nhau rồi làm lành chỉ trong một bữa nhậu. Bên lửa trại, hai thiếu niên chia nhau vò rượu mà uống, uống say như lợn chết, lúc tỉnh thì lại tay bắt mặt mừng như ban đầu.

Đương nhiên gặp phải một chủ tử như Viết Viết, A Dịch Cát chỉ có thể tự nhận mình xui. Ráng nhịn cơn đau đầu do say rượu, hắn hô to, "Tần! Ca còn chưa uống đã mà!"

Tần Quyên cười nhạo, "Thôi đi, ngủ hai canh giờ rồi còn chưa đủ thì nằm tiếp đi!"

"Ha ha ha, không được, ca chưa uống đủ, đệ đi lấy rượu về đây!"

"Bị các huynh uống sạch từ lâu rồi."

"Ta mặc kệ, ta muốn uống. Đệ tìm cách đi!"

"Được rồi, chờ đệ ủ rượu, lúc nào có hứng thì tặng huynh cả vò rượu đầy." Tần Quyên nhướn mày.

"...."

Khuôn mặt tuấn tú của A Dịch Cát lập tức tối sầm.

Trong đêm này, hắn cũng hiểu rõ, trong chuyến hành trình về đông tới đây, số mệnh bọn họ sống chết thế nào, khó mà nói rõ được.

Đến cả một kẻ ngu ngơ về chính sự như Tần Quyên cũng nhận ra.

Mấy năm nay, nó đã gặp vô số kiếp nạn sinh tử rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!