Tần Quyên cúi đầu, nhanh chóng đánh bay cả chén trà hoa quả, đỏ mặt lặng lẽ trả lại bát cho Phi Đàn.
Phi Đàn tháo khăn bên hông đưa cho Tần Quyên rồi mang bát đi rửa.
Thật ra Tần Quyên cũng muốn biết vì đâu mà Phi Đàn đối xử với nó tốt thế. Vì nó biết nó tiếng Nữ Chân nên Phi Đàn nhầm nó là người Nữ Chân giống y sao? Nói không chừng nó ở cùng Nô Nô Mạt Hách lâu quá, người ta cũng nghĩ nó là người Nữ Chân thật.
Nếu thật là vậy thì nó cũng chẳng có nghĩa vụ phải giải thích.
Không biết xảy ra chuyện gì, một nô tài gọi Phi Đàn đi. Phi Đàn có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng vội vàng chạy qua đó.
Lát sau, Tần Quyên nghe thấy tiếng cãi vã. Nó không biết chuyện gì xảy ra nhưng đoán chắc có liên quan đến Phi Đàn. Nghĩ vậy, nó cũng thấy đứng ngồi không yên, bèn tới gần chỗ đó, tìm người hỏi thăm.
Nó túm lấy một nô tài, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Là Tề Lâm đại nhân, hắn tìm Phi nô gây chuyện, mắng Phi nô không giặt sạch quần của hắn...."
"....." Tần Quyên cau mày, bỏ nô tài kia ra.
Nãi Mã Chân Tề Lâm, huynh đệ của Ninh Bách, vốn chỉ là nô bộc của Nãi Mã Chân thị nhưng vì nhiều năm trước từng cứu mạng Ninh Bách nên được Ninh Bách coi như huynh đệ.
Người này tính tình vừa kiêu căng vừa nóng nảy, xem thường kẻ khác, nhưng cũng có điểm mạnh là sức lực phi phàm. Có lần nó nghe Tang Ba Can kể, trong các dũng sĩ trên sông Oát Nan, người cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất là Ninh Bách, nhưng người sức mạnh phi thường nhất là Tề Lâm. Nãi Mã Chân thị có được cả hai, khiến bao nhiêu người đố kỵ.
Tần Quyên chưa thấy Ninh Bách cưỡi ngựa bắn cung bao giờ nhưng từng thấy sức mạnh của Tề Lâm. Tên này có thể khiêng một con ngựa, thậm chí một con lạc đà lên mà vẫn chạy như bay, người khác nhìn mà nghẹn họng trân trối.
Cho nên Phi Đàn còn chẳng nâng nổi một cánh tay của gã.
Tần Quyên cảm thấy lo lắng cho Phi Đàn, bèn chạy vội đến trước doanh trướng của Tề Lâm. Quả nhiên tiếng quát tháo rất to, nhưng Phi Đàn không bị đánh.
Chỉ vài kẻ đứng xem kịch vui, bị Tề Lâm giận cá chém thớt mà đạp cho mấy đạp.
Tần Quyên biết Phi Đàn không sao thì quay về, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Phi Đàn gọi lại, "Tần!"
Nó quay đầu nhìn, thấy trên khóe mắt thiếu niên còn lóng lánh nước, biết là Phi Đàn vừa mới khóc xong.
Phi Đàn không cao, dù Tần Quyên nhỏ hơn y tận 5 tuổi nhưng lại cao hơn y đến 3 phân. Những thiếu niên nhỏ nhắn như thế ở quân doanh rất hay bị bắt nạt.
Hồ Hồ gầy gò như vậy mà còn cao hơn y, Tần Quyên nghĩ Phi Đàn hồi bé chắc chắn là rất lười ăn, thậm chí còn thường xuyên bỏ cơm.
Suy nghĩ của trẻ con đơn giản lắm, Tần Quyên muốn sau này lớn lên phải cao hơn Hồ Hồ, cỡ như A Dịch Cát, phải oai phong như Ninh Bách nữa, cho nên nhất định phải ăn thật nhiều.
Phi Đàn không biết nó nghĩ gì, chỉ thấy sói con không tỏ vẻ ghét bỏ y như lúc trước, trong lòng rất vui sướng.
Tần Quyên cau mày, lạnh nhạt hỏi Phi Đàn, "Vì sao Tề Lâm đại nhân lại bắt ngươi giặt quần cho hắn? Không phải hắn có mấy tên nô tài sao?"
Phi Đàn ngây ra. Bấy giờ y mới đột nhiên hiểu, sói con không những không ghét y, mà còn quan tâm đến y?
Y đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói, "Nô tài phụ trách hầu hạ Tề Lâm đại nhân hôm qua bị bệnh, ta đến hầu hạ đại nhân một đêm. Là ta sai, không giặt sạch quần áo của ngài ấy, nhưng mà đã giải quyết xong rồi."
Tần Quyên gật đầu. Lúc còn ở kỵ binh doanh, nó cũng từng giặt qua loa quần áo của mấy vị đại nhân nhưng không đến nỗi bị bắt bẻ. Phi Đàn tính tình cẩn thận như thế, chắc chắn không làm sai, mà là Tề Lâm cố tình muốn gây sự với y, Tần Quyên nghĩ bụng.
Phi Đàn thấy vẻ lo lắng trong đôi mắt điềm đạm mà trong vắt của nó, đáy lòng chợt mềm nhũn, nhìn nó đăm đăm.
"Tần Quyên, ngươi thấy Ninh Bách đại nhân thế nào?" Chẳng hiểu sao Phi Đàn bỗng hỏi vậy.
Tần Quyên cau mày, cũng không đoán ra ý đồ của y.
"Đại nhân rất tốt." Nó nói cho có lệ, vẻ mặt hết sức thờ ơ.
Phi Đàn không thấy sự thay đổi thái độ của nó, chỉ cười cười, ánh mắt càng dịu dàng như nước, "Ninh Bách đại nhân cứ lo ngươi không thích ngài ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!