Chương 36: Người trong mông xuân khuê 1

Phi Đàn đi rất chậm nên Tần Quyên không tiện bước nhanh. Nó cúi mặt, dáng vẻ bình tĩnh theo sau Phi Đàn.

Nó chưa từng gặp thiếu niên nào như vậy bao giờ, khắp người thơm mùi son phấn, dáng dấp đi đứng còn yêu kiều hơn các cô nương, không quá nhanh cũng không quá chậm.

Gương mặt Phi Đàn cũng rất đẹp, thậm chí còn có đôi nét giống với Hồ Hồ, nhưng Tần Quyên lại không có hảo cảm đặc biệt nào với Phi Đàn hết.

Tất nhiên nó cũng không ghét Phi Đàn.

Nó không ngờ nơi Ninh Bách đang ở lại là một ngôi chùa. Trong chùa tĩnh lặng, tăng lữ cũng vắng.

Trong ký ức thơ ấu của nó, tiếng chuông chùa nghe rất êm tai, mùi hương khói cũng dễ chịu. Mẫu thân nó rất thích tụng kinh.

Cho nên ấn tượng của nó với Ninh Bách không tệ, chưa kể Ninh Bách còn có vẻ ngoài đẹp đẽ, rất dễ lấy được hảo cảm của một đứa trẻ.

"Theo ta vào trong." Phi Đàn khẽ nhắc.

Tần Quyên ngơ ngác làm theo lời Phi Đàn, cởi giày da, bước trên thảm lông.

Thảm lông mềm mại, khiến lòng bàn chân nó ngứa ngứa....

Nó hơi cúi đầu, gương mặt nóng lên, không dám ngẩng mặt nhìn bày trí trong phòng.

Giọng Phi Đàn vẫn liên tục nhắc nhở bên tai nhưng do nó không tập trung nên không biết y nói gì.

Mãi tới lúc một giọng nói trầm thấp cắt ngang suy nghĩ, nó mới sực tỉnh.

"Ngồi xuống đi." Nam nhân thật đẹp kia nói với nó.

Tấn Quyên cũng nghe được tiếng Phi Đàn lui ra, bấy giờ mới ý thức rằng trong căn phòng lúc này chỉ còn mình nó và Ninh Bách thiên hộ.

"Đại nhân...." Nó cúi đầu hành lễ.

Giọng nói lạnh lùng của nam nhân kia lại vang lên, "Ta không muốn nhắc lại lần thứ hai."

Tần Quyên không nhiều lời nữa, ngồi xuống như một con rối. Sau bao năm lăn lộn, nó biết ngoan ngoãn phục tùng vừa có thể giảm bớt đau đớn thể xác vừa có thể giữ mạng, nhưng không ngăn được tiếng chửi rủa trong lòng.

"...."

Nó cẩn thận ngước lên, thấy Ninh Bách đang ăn cơm. Dáng vẻ khi dùng bữa của hắn vừa tuấn mỹ vừa nhã nhặn, khác hẳn những người Mông Cổ nó từng gặp trước nay.

Đôi mắt hẹp mà dài, nhưng khác với mắt phượng một mí. Trên mí mắt có một đường mí lót rất sâu. Ngũ quan không giống Hồ Hồ, từ mặt mày đến sống mũi đều sắc sảo, cương nghị.

Ninh Bách chậm rãi buông bát, môi đỏ cong lên, "Nhìn đủ chưa?"

Tần Quyên lắc đầu theo bản năng.

Ninh Bách lại cong môi nhưng không mắng, trái lại còn bảo nó ăn cơm.

Tần Quyên lại lắc đầu. Nó nào dám ăn cơm ở chỗ Ninh Bách, Viết Viết sẽ làm thịt nó mất.

Đôi mày đẹp của Ninh Bách khẽ cau, "Sao?"

"Ta ăn xong rồi." Tần Quyên không hiểu sao mình lại nói ra câu ấy, đã không có kính ngữ thì chớ, còn không xưng nô tài.

Nhưng lúc nó ý thức được thì cũng không kịp sửa miệng nữa rồi. Nó không sợ sệt, chỉ hơi mím môi, có chút bất an.

Ninh Bách ngẩng lên nhìn đứa trẻ xinh đẹp trước mặt đang nghiến răng, trông thật giống một con sói nhỏ trên cao nguyên tuyết vực.

Tần Quyên không nhận ra, lúc mình hơi bất an sẽ nghiến răng, hai chiếc răng khểnh đẹp như pha lê kia  ẩn ẩn hiện hiện, khiến cho một kẻ lạnh lùng như Ninh Bách cũng cảm thấy đứa bé này thật nịnh mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!