"Bọn họ cũng gặp phải gió lớn như chúng ta, giờ chỉ còn khoảng 280 người. Người dẫn đầu nói tiếng Mông Cổ nhưng nhìn không giống người Mông Cổ, giống Khiết Đan hoặc Nữ Chân hơn, cũng có thể là người Hán."
Binh lính A Dịch Cát phái đi hỏi thăm đã quay lại báo cáo.
"Bọn họ đi về phía đông à?" A Dịch Cát hỏi.
"Họ đến Đại Đô."
"Đến Đại Đô buôn bán ư? Bán cái gì?"
Người lính hơi cúi đầu, "Thưa, không rõ."
"Tiện thể nhắn với họ, cho chúng ta đi cùng đi." A Dịch Cát phân phó.
Tần Quyên không khỏi quay đầu nhìn sang A Dịch Cát. Lương thực và nước uống của họ còn lại không nhiều, e là A Dịch Cát có ý đồ.
Người lính kia đi hơi lâu, A Dịch Cát bắt đầu sốt ruột, bèn bảo vài kỵ binh qua đó xem tình hình thế nào thì giải quyết.
Không lâu sau, bọn họ đã quay về.
"Thương đội muốn nói chuyện trực tiếp với ngài."
A Dịch Cát đứng dậy khỏi đụn cát, "Được, bảo họ lại đây."
Người lính lí nhí nói, "Họ muốn ngài qua đó...."
A Dịch Cát cau mày. Sau đó, hắn chọn ra vài người, dẫn theo cả Tần Quyên, cưỡi ngựa đến chỗ thương đội.
Tần Quyên thấy dáng vẻ A Dịch Cát thong dong như thế thì cũng yên lòng. Chắc hẳn A Dịch Cát sẽ không làm gì quá đáng.
Nhưng xem ra Tần Quyên đánh giá cao tính kiên nhẫn của A Dịch Cát rồi, hoặc là vì lâu nay A Dịch Cát luôn đối xử rất tốt với nó, nên nó tưởng hắn với ai cũng hiền hòa.
Thủ lĩnh thương đội còn khá dễ nói chuyện, nhưng hai huynh đệ đi theo hắn, một người thì nóng nảy hung dữ, một người ít nói nhưng cứ mở miệng là chửi mắng xéo xắt.
A Dịch Cát không có đủ kiên nhẫn nói khéo với họ. Một tên định há mồm ra quát, A Dịch Cát liền vung roi quất thẳng vào mặt gã.
"...." Tần Quyên ngây cả người, mãi sau đó mới kịp phản ứng, giữ tay A Dịch Cát.
"Ca! Chúng ta cứ nói chuyện đàng hoàng đã, không thể ép họ chia nước và lương thực cho ta được. Giờ mà động thủ thì chỉ tăng thêm số người chết." Tần Quyên run giọng nói.
A Dịch Cát tức đến khó thở. Tần Quyên biết, nếu đoàn thương nhân này không gặp được A Dịch Cát mà là vị tướng lĩnh khác thì có khi chẳng buồn thương lượng, đã sai lính đánh cướp.
Tần Quên níu tay A Dịch Cát, lắc đầu. Nếu muốn đánh, thương đội này cũng đông người, tổn thất sẽ rất lớn. Dù phe ta đánh thắng và cướp được lương thực nhưng lính chết nhiều cũng chính là thảm bại.
Giết người xưa nay luôn là hạ sách.
Bá Nha Ngột Hồ Hồ nói, y từng thấy xác chết trôi khắp nơi, máu đỏ hơn hoàng hôn. Dùng chiến tranh giải quyết vấn đề là cách thức dã man nhất....
"Dúng ta dùng bạc mua của các ngươi." Tần Quyên nghĩ một chút rồi nói với đám người thương đội.
Lúc 6 tuổi, Nô Nô Mạt Hách đã dạy nó rằng thương nhân chỉ coi trọng lợi ích, điều này đã ăn vào xương tủy rồi. Dù bọn họ có lòng thiện lương nhưng lợi lớn và lợi nhỏ khác nhau. Muốn thương lượng với thương nhân, tốt nhất là cứ mang tiền ra mà nói.
Những thương nhân kia có vẻ sửng sốt. Không chỉ bọn họ, A Dịch Cát và các kỵ binh đi cùng cũng rất ngạc nhiên.
Tần Quyên biết người dẫn đầu hẳn là đã hiểu, nó đang đưa cho họ một cơ hội giảng hòa, chìa cho họ một cái thang để đôi bên cùng xuống nước.
Cũng để họ hiểu, không bán cũng phải bán.
Người dẫn đầu còn rất trẻ, cùng lắm chỉ hai mươi mấy tuổi, mặc trang phục của người Mông Cổ nhưng mặt mũi lại thanh tú. Hắn nhìn Tần Quyên một lúc, rồi mới nói với hai nam nhân cao lớn bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!