Tần Quyên nghĩ hẳn là Viết Viết còn quen biết ai khác trong thành Hổ Tư Oát Nhĩ này nữa.
Nếu trước khi đi, người hắn gặp không phải là Hi Sam, thì hẳn là người này đã nói cho hắn biết một chuyện quan trọng.
Hôm đó, toàn quân bọn họ rời Hổ Tư Oát Nhĩ. Xe ngựa của Tuyết Biệt Đài tướng quân đi đầu, A Dịch Cát cưỡi ngựa đi trước xe vương thế tử, còn Tần Quyên bị Viết Viết ép lên xe ngựa. Cực Bố Trát bế Tùng Man, cưỡi con ngựa nhỏ của nó.
Trên xe ngựa, Viết Viết kể với Tần Quyên về thời thơ ấu của hắn ở Hổ Tư Oát Nhĩ.
"Sau khi Tây Liêu bị diệt, ta và phụ thân Y Văn vương rời sông Oát Nan, đến Hổ Tư Oát Nhĩ sống mấy năm. Nếu như sông Oát Nan là cố hương của ta, thì Hổ Tư Oát Nhĩ tựa như quê quán của ta.
"Bầu trời Hổ Tư Oát Nhĩ xanh hơn Samarkand, bên bờ sông Thùy đất đai màu mỡ, dê bò nhiều hơn hẳn những nơi khác, nước là tuyết trên núi Đại Âm tan ra mà chảy xuống, hết sức ngọt lành...."
Tần Quyên mơ hồ nghĩ, có lẽ Hổ Tư Oát Nhĩ đối với Viết Viết cũng như Giang Tả trong lòng nó.
Dù bao năm trôi qua, nó vẫn sẽ nhớ như in mùa xuân ấm áp bên cây cầu nhỏ xứ Giang Tả, con diều trên triền đê, ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, cả tiếng ca êm đềm dịu ngọt, đầy ý họa tình thơ trên nương ngô.....
Trong ký ức của nó trước năm 6 tuổi, không có cung tên đao kiếm, không có hùng ưng bay vút trên trời cao, không có tuấn mã phi nước đại, càng chẳng có đại mạc cát vàng....
Nó nghĩ, nỗi đau khó chữa lành nhất trên thế gian là nỗi nhớ quê nhà. Dù có vờ như mình đã quên hết, nhưng nó vẫn sẽ âm ỉ trong lòng, lâu lâu nhói lên một trận. Dù là chiếc đèn dầu tù mù, dù là một câu thơ tiếng hát, cũng trở thành mồi lửa, thắp cháy nỗi tưởng niệm khắc cốt ghi tâm ấy.
Thiên chướng lý,
Trọc tửu nhất bôi gia vạn lý.
Yên nhiên vị lặc, quy vô kế.
(Tạm dịch : Sương tỏa ngày tàn thành hoang đóng, Rượu đục một ly nhà vạn dặm, chim én tha phương chưa hẹn về.)
"Quy vô kế...." Chính là những lời chân thật nhất về con người nó bây giờ.
Nó hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn xuyên màn lụa trên xe, hướng về phía quê hương xa thẳm.
Bên trong, Viết Viết đã ngủ rồi. Sau những mất mát lớn, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, hắn cứ thế ngủ say trên cỗ xe lắc lư này.Sau khi đi được hai ngày, bọn họ nghỉ một đêm để chỉnh đốn. Các đại nhân vây quanh một chỗ, lúc này lại nảy sinh sự bất đồng ý kiến về tuyến đường về đông.
Mưu sĩ của Tuyết Biệt Đài tướng quân nói sau khi vượt qua Đại Âm sơn, họ nên đi dọc theo sườn nam, đến một nơi gọi là thành Khúc Tiên, sau đó lại băng qua thảo nguyên và sa mạc, đến Sa Châu.
Còn A Dịch Cát nói nên đi đường đến thành Khả Thất Cáp Nhi, qua Áp Nhi Khiên, Oát Đoan.... Rồi phía nam Tháp Mộc đi Sa Châu.
Tần Quyên nghe xong liền hiểu ra, tuyến đường A Dịch Cát nói chính là tuyến đường được sửa lại từ tuyến mà Nô Nô Mạt Hách đã cung cấp trước kia. Thành Khả Thất Cáp Nhi là nơi A Dịch Cát từng theo Cát Cáp Bố doanh đóng ở đó từ lúc 6 tuổi.
A Dịch Cát không thể cãi thắng những mưu sĩ Khiết Đan, thủ hạ của Tuyết Biệt Đài. Lý do hắn đưa ra là 5 6 năm trước, Cát Cáp Bố doanh bọn họ từng đóng ở đó, nhưng hiển nhiên lý do ấy không đủ thuyết phục Tuyết Biệt Đài tướng quân.
"Hai tuyến này khác biệt rất lớn về khí hậu và tiếp viện. Sườn nam của núi Đại Âm cũng chính là sườn bắc của Tháp Mộc. Lần này, chúng ta sẽ phải đi rất lâu vào cao nguyên và tuyết vực, dù là hè hay thu cũng vô cùng lạnh giá. Lỡ như chỉ có mỗi 1 nơi tiếp viện là thành Khúc Tiên thì chẳng lẽ suốt mấy tháng đi đường, chúng ta chỉ có một cơ hội đó hay sao?" Tần Quyên nói vắn tắt ý kiến của mình.
Giọng nó có chút rụt rè, dù sao cũng chưa bao giờ lên tiếng trước mặt bao nhiêu người lớn như vậy, nhưng vẫn quyết định nói ra.
Thấy đám mưu sĩ Khiết Đan im lặng nhìn sang, nó thấp thỏm trong lòng, muốn lui về phía sau nhưng lại được A Dịch Cát đỡ lấy.
A Dịch Cát tiếp lời Tần Quyên, "Theo đường đến Khả Thất Cáp Nhi, chúng có tới 5 đại thành để tiếp viện, tỷ lệ sống sót của binh lính sẽ cao hơn."
"Nhưng ở phía bắc khu vực lòng chảo Tháp Mộc có nhiều thảo nguyên hơn sa mạc. Diện tích sa mạc ở phía nam quá lớn." Một mưu sĩ thấp giọng nói.
Sau khi bàn bạc một hồi, họ quyết định hỏi ý Tuyết Biệt Đài tướng quân, ước định là sau khi qua núi Đại Âm sẽ bàn tiếp.
Núi tuyết trước mặt. Giờ là mùa hạ nhưng từ lúc trông thấy tuyết trắng phủ trên đỉnh núi phía xa, ai nấy đều vô thức siết chặt áo bông.
Tần Quyên lấy một cái áo choàng da báo từ trong túi quần áo, cắt 1 nửa quấn cho Tùng Man, nửa kia khoác lên vai mình, đầu đội mũ lông sói mà Viết Viết tặng.
Sau khi đến chân núi, Tùng Man có vẻ uể oải hẳn, dường như không thoải mái. Nó không nói năng gì, không khóc không nháo, cũng không buồn ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!