Chương 30: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 5

"Tần Quyên, người cùng 3 người này đến thành nam, cứ việc sai phái họ. Vương thế tử không tính toán được hết, đại sự đều do ngươi." An Đa Ni Ma trầm giọng nói.

Bọn họ chỉ toàn tạo thêm áp lực. Tần Quyên 11 tuổi rưỡi đành mím môi không nói gì. Nó nhận lấy thẻ bài có quyền điều động binh lính thành nam từ tay An Đa Ni Ma.

Cưỡi trên mình ngựa, thân khoác áo choàng đen, Tần Quyên cùng ba tướng sĩ phóng thẳng đến thành nam. Trên đường đi, nó nghĩ căn bản trận này thắng hay thua cũng chẳng liên quan gì đến nó, cũng chẳng cần biết đại cục ra sao.

Nếu nói nó quan tâm chuyện gì, thì chỉ là bá tính trong thành mà thôi.

Tên vương thế tử ngốc kia sẽ không chạy trốn đâu. Ban nãy, khi nghe hắn nói quyết liệt như vậy, Tần Quyên đã đoán được suy nghĩ của hắn rồi. Nó không như thế, không muốn liều chết, dù có phải chạy trốn cũng không muốn chết. Thế nhưng lại không muốn bỏ Viết Viết mà trốn một mình.

Di chuyển từ thành bắc đến thành nam rất dễ dàng, nhưng muốn dẫn 3000 quân thành nam ra ngoài, vòng đến sau lưng địch đang tấn công thành bắc mà không bị người ta phát hiện thì hết sức khó khăn.

"3000 con ngựa thì cồng kềnh quá, lúc di chuyển làm sao mà giấu được? Đâu cần giả vờ viện binh toàn là kỵ binh đâu."

"Cần." Tần Quyên đáp, "Nếu không có 3000 kỵ binh thì bọn họ nhất định sẽ không tin chúng ta có 10 vạn viện quân."

10 vạn viện quân thì ít nhất trong số đó phải có 1 vạn là kỵ binh. Từ xưa đến nay, khi tính toán binh lực, người ta chỉ xem trọng số lượng kỵ binh mà thôi.

Tỷ như Cát Cáp Bố doanh, lúc cường thịnh nhất cũng chỉ có 5000 kỵ binh, trong khi tổng số binh lính trong doanh lên tới 5 vạn. Khi hai bên giao chiến trên chiến trường, chiến đấu chủ yếu là kỵ binh tinh nhuệ. Bộ binh và tán binh chỉ thêm vào góp vui, đó là hiện thực rành rành.

Tướng thủ thành nam là bằng hữu của An Đa Ni Ma. Hắn liền nói, "Mang hết ngựa trong thành tới đây, không đủ thì dùng lừa, thậm chí dùng la cũng được. Trong vòng 1 giờ, phải gom cho đủ 3000 con."

Sau khi gom ngựa và lừa, tướng thủ thành nam phái 1000 quân ra ngoài nghênh địch, cứ đánh rồi lui, cứ đánh rồi lui, tất cả để tạo cơ hội cho Tần Quyên bí mật dẫn người rời thành.

Bọn họ thành công chạy ra khỏi phạm vi quan sát của địch, vòng ra xa, di chuyển từ phía nam sang phía bắc, cho đến khi nghe thấy tiếng chém giết của địch trước cổng thành bắc.

Bấy giờ, họ mới phất tinh kỳ. Tuy trang bị vũ khí không nhiều nhưng tinh kỳ lại có vô số, cứ hai người một cây cờ, thi nhau phất, giả vờ như có tới cả mấy vạn quân.

"Viện quân của ta tới rời ! 10 vạn viện quân tới rồi ! Thiên Lang quân, chịu chết đi!"

Lính gác trên lầu đồng loạt hô to. Mấy trăm cung thủ đứng ra phía trước yểm hộ.

Thiên Lang quân nhận ra mình đang bị giáp công hai mặt. Họ không ngờ người Mông Cổ còn có viện quân. Giờ hai phía đều bị địch vây rồi, lòng quân trở nên hoang mang.

"Không được hoảng ! Không được trốn! Trước tiên mau làm rõ chúng có bao nhiêu người!" Tướng Thiên Lang quân hạ lệnh.Lúc này, trong một góc thành lâu ở thành bắc.

"Thiên Lang quân đã di chuyển về phía nam rồi."

Viết Viết nghe vậy thì đứng lên, cười nói, "Sói con của ta quả nhiên có thể dẫn người ra đó thật. Mau đưa ống nhòm cho ta!"

An Đa Ni Ma cũng vui vẻ, nhưng liền nói, "Vương thế tử điện hạ, bây giờ ta mở cổng thành cho đại quân ra tiếp ứng Tần Quyên chứ?"

"Còn không mau đi." Viết Viết sốt ruột nói.

"...." An Đa Ni Ma sửng sốt một chút, rồi gật đầu, "Vâng."

Một lát sau, 5000 quân trấn thủ thành bắc đã ra khỏi cổng thành, lập tức khép cổng lại.

"Binh sĩ trong thành nghe lệnh! Trấn giữ cổng thành. Binh sĩ ngoài thành, trấn chỉnh đội hình.... Ai giết được 10 tên địch, phong làm 50 phu trưởng! Ai giết được 15 tên trở lên, phong làm bách phu trưởng!" An Đa Ni Ma căn dặn, sau đó tiếp tục sai người hô hào kêu gọi Thiên Lang quân đàm phán.

Lính trên thành hô to, "Viện binh của ta đã tới! Nếu người Đại Âm các ngươi không muốn đánh thì vẫn còn kịp. Vốn dĩ trận chiến này đều do hiểu lầm mà ra. Chỉ cần các ngươi bằng lòng thì có thể phái sứ giả đến cầu hòa, hai bên cùng nhau thương lượng! Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng!"

Thiên Lang quân lập tức chuyển lời tới thống soái của bọn họ."

Tướng quân Đại Âm tộc có chút giao động, mà người bên cạnh cũng nhận ra tâm tư của hắn, liền nói, "Lũ xảo trá, ngươi tin chúng thật sao? Không đánh thì chúng ta đều sẽ phải bỏ mạng ở đây!"

"Ta chỉ muốn đoạt lại Ích Ly, tấn công Hổ Tư Oát Nhĩ là ý của người Cổ Tri Tháp Tháp các ngươi!" Vị tướng Đại Âm tộc nhíu mày nói.

"Vậy là trách ta sao?" Vị tướng kia hỏi ngược lại. Hắn cười lạnh, quay đầu ngựa, "Ngươi không đánh thì ta đánh. Ngươi cứ ở đây chờ xem!"Hai khắc (30 phút) sau, quân tiếp viện của Tần Quyên đã bị vây công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!