Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3

Tần Quyên thấy Nô Nô đã lâu không đánh mình nên phản ứng hơi chậm chạp.

A Dịch Cát từng nói với nó, trên chiến trường mà phản ứng chậm thì chỉ có chết. Mà đám người ở nô lệ doanh cũng sẽ chết cả thôi, vì ở cả đời trong nô lệ doanh sẽ không bao giờ thành tướng lĩnh. A Dịch Cát nói, nam nhân mà không làm tướng có khác gì người chết đâu.

Tần Quyên không hiểu, nhưng nó không muốn chết, nó muốn về Giang Tả, muốn gặp lại muội muội, nó không thể chết được.

Tần Quyên đột nhiên buông việc trong tay, chạy biến đi như cơn gió.

"Tằng oắt con, mi chạy đâu đó?" Nô Nô Mạt Hách dậm chân tại chỗ nhưng không đuổi theo, chắc tại ngã một lần rồi nên khôn hơn chút. Giờ thân thể gã không còn như xưa, không dám ngã nữa.

Tần Quyên ngồi xổm trên mấy bao đất ngoài nô lệ doanh chờ A Dịch Cát. Đã hơn nửa tháng nay không gặp A Dịch Cát rồi.

Ba thiếu niên vừa bước ra từ nô lệ doanh, cuốn một đám bụi đen vì qua chóp mũi Tần Quyên.

"Thằng oắt này." Thấy nó, bọn chúng hỏi, "Tên chó má Nô Nô Mạt Hách kia về rồi, hắn có mang thứ gì tốt về không?"

Tần Quyên biết chúng có ý gì.

Nô Nô Mạt Hách vừa về từ kỵ binh doanh Cát Cáp Bố, bọn chúng nghĩ Nô Nô sẽ được ban thưởng, muốn biết gã được thưởng bao nhiêu để còn tìm thời cơ mà cướp.

Nhưng ban nãy Tần Quyên đi vội quá, không nhìn kỹ quần áo trên người Nô Nô Mạt Hách, không biết gã có mang được gì về không.

Tần Quyên lắc đầu, nhưng chúng không tin, bèn vươn tay lột quần áo trên người nó từ trên xuống dưới, lần mò trong túi hồi lâu nhưng không tìm thấy gì.

Chúng thất vọng, đồng thời cũng nổi ý xấu. Một tên nô lệ binh kéo xoẹt một cái, xé cả quần của Tần Quyên xuống.

Tháng bảy trời nóng, Tần Quyên cũng không mặc nhiều.

Xé xong quần ngoài, chỉ còn lại cái q**n l*t hơi mỏng.

Bọn chúng cười lớn, xé luôn cả q**n l*t của Tần Quyên.

"Thằng chó con này trắng thật, so với mấy cô nương ở sau kỵ binh doanh còn trắng hơn..."

"Chim chóc cũng trắng luôn ha?"

"Ha ha ha ha." Đang lúc có kẻ định thò tay mò tới chỗ đó của Tần Quyên thì một giọng nói vang lên cắt ngang chúng.

"Các ngươi đang làm gì hả?"

Bọn chúng ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu niên Mông Cổ cao lớn tuấn tú, khuôn mặt thon gầy, dưới hàng mi là cặp mắt dài hẹp, nước da rám nắng đẹp đẽ, tuy dáng vẻ hơi quái lạ nhưng rất dễ nhìn.

"Là lính Mông Cổ, chạy mau." Một nô lệ binh nói, hai kẻ khác lui lại muốn trốn.

A Dịch Cát lại nhanh chân hơn, bước tới chặn ba tên kia.

"Muốn chạy à? Có hỏi ý lão tử không?" Thiếu niên hả một tiếng thật lớn, thân hình sừng sững chắn trước mặt bọn chúng.

"Ngài, ngài là?" Một tên run rẩy hỏi.

"Là cha ngươi, A Dịch Cát ! Nhớ cho kỹ cha ngươi đấy." Thiếu niên quát lớn.

Đám nô lệ binh chỉ thiếu điều quỳ xuống xin tha.

Thiếu niên 12 tuổi vung loan đao một đường trước mặt, cực kỳ khí thế : "Đại quân di chuyển khẩn trương, chỉ dừng ở đây 19 ngày. Muốn nữ nhân thì dùng quân công mà đổi, chỉ có lũ chó chết mới bắt nạt một đứa trẻ con."

".....?" Tất nhiên thiếu niên Mông Cổ trưởng thành sớm, nhưng ba tên nô lệ này, tên lớn nhất cũng chỉ mới 15, lại lớn lên trong nô lệ doanh nên không hiểu mấy chuyện đó, chỉ hoang mang nhìn A Dịch Cát.

Một tên khôn ngoan trong đám vội ấn ai đứa kia xuống, không để chúng thắc mắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!