Đêm đó, Tùng Man tỉnh lại. Để ngăn Tùng Man khóc nháo dọc đường, tùy tùng buộc phải cho nó uống thảo dược để ngủ yên.
Lúc mới tỉnh, Tùng Man cũng định khóc nháo thật, nhưng khi thấy Tần Quyên, nó sửng sốt một lúc, rồi nũng nịu hỏi, "Tần Quyên ca ca, sao huynh lại ở đây?"
Tùy tùng thấy vậy, bèn bế Tùng Man đến trước mặt Tần Quyên. Tùng Man nhảy thẳng vào lòng Tần Quyên. Tùy tùng kia cũng thở phào nhẹ nhõm, quay về chỗ ngồi của mình.
Bên lửa trại, vẻ mặt Tần Quyên khá bối rối. Lúc Tùng Man chạy vào lòng mình, nó cũng rất sửng sốt, muốn đẩy ra, nhưng Tùng Man lại níu chặt, còn muốn dụi đầu vào ngực nó.
Viết Viết nhìn mà ngứa mắt không chịu nổi, "Tùng Man nhi tử, mau lại đây với lão tử."
"???" Tùng Man ngơ ngác nhìn hắn.
"Nhìn cái gì mà nhìn, bảo ngươi lại đây cơ mà." Viết Viết cáu kỉnh lặp lại.
"Cái gì? Ta không phải nhi tử của ngươi."
"Hiện giờ bổn thế tử thu nhận ngươi, ngươi chính là nhi tử của ta."
"..." Tùng Man trợn to mắt, cũng từ từ buông lỏng nắm tay đang níu lấy quần áo Tần Quyên, một lúc lâu sau mới nhăn mày, hét lớn, "Ta không thèm làm nhi tử của ngươi! Không thèm!"
Tuy nhiên Viết Viết lại thích nhất là chọc điên thằng bé, tiếp tục nói, "Không muốn cũng không được. Tùy tùng ngươi đã giao ngươi cho ta. Hơn nữa, không phải ai cũng được ta nhận làm con đâu. Đây là diễm phúc của ngươi đó!"
Viết Viết không đề cập đến chuyện An Đông tạo phản trước mặt Tùng Man. Hắn không thích lên mặt đe dọa một đứa trẻ, nhưng lại muốn thu nhận Tùng Man, cho nên kiểu gì cũng phải có cái giá của nó.
"Không....." Tùng Man còn chưa nói xong đã bị tùy tùng bịt miệng. Hắn vội vàng xin lỗi Viết Viết, "Y Văn vương thế tử, thiếu gia còn nhỏ, hai năm nữa sẽ hiểu chuyện thôi.... Ngài cứ từ từ dạy bảo."
Tùng Man không nói thêm nữa. Dù khuôn mặt nhỏ nhăn nhó nhưng cũng không dám biểu hiện bất mãn quá mức với Viết Viết.
Tần Quyên cũng nhận ra, Tùng Man thực sự rất nghe lời tùy tùng này, cũng sẽ không ra vẻ ta đây đại thiếu gia trước mặt hắn.
Tùy Tùng đó tên Cực Bố Trát, là gia thần của Bá Nha Ngột thị, được phụ thân của Hồ Hồ sai theo hầu Tùng Man.
Tần Quyên không quên, Cực Bố Trát thực ra cũng là người của Y Văn vương.
Nói vậy, "gian tế" bên trong các thế lực của người Mông Cổ vô cùng rối rắm. Rốt cuộc Cực Bố Trát thực sự trung thành với ai, có lẽ chỉ bản thân hắn biết.
Bữa cơm tối đó do kỵ binh dẫn đường và Cực Bố Trát cùng chuẩn bị.
Ven đường có một loại thực vật sinh trưởng trên ốc đảo, gọi là hồng liễu.
Họ lấy hồng liễu để nướng thịt dê còn thừa đêm qua, phân chia cho mọi người.
Tần Quyên không phàm ăn như Viết Viết, nó cảm thấy mùi thịt dê khó ngửi nên đêm qua cũng không ăn được quá nhiều.
Nhưng hôm nay, Cực Bố Trát dùng hồng liễu nướng thịt dê, không hiểu sao nó lại thấy rất ngon.
Trái lại, những người khác chê thịt dê hôm nay chỉ là đồ nướng lại, dai quá.
Viết Viết ăn xong, vừa lau khô dao vừa nói với Tần Quyên, "Được rồi, ngươi ăn đi, ta ngủ đã."
Đêm đó, Tần Quyên canh gác cùng Cực Bố Trát.
Hôm sau, Tần Quyên cưỡi ngựa với hốc mắt thâm quầng. Tùng Man quấn chặt lấy nó không chịu buông, còn nhất định đòi leo lên ngựa, ngồi trong lòng nó. Nhờ thế mà Cực Bố Trát được một ngày an nhàn hiếm hoi.
Sau khi qua Sát Xích tiến về phía đông, họ càng lúc càng đến gần Hổ Tư Oát Nhĩ.
Nơi này là một thảo nguyên dưới chân núi, sông Thùy chảy từ thượng lưu núi Đại Âm Sơn xuống. Nhờ thế, dân cư tụ về, tạo thành một thành trì quy mô lớn, tên là Hổ Tư Oát Nhĩ.
Trước kia, Y Văn vương cùng mấy vị huynh đệ đã từng đóng 5 vạn quân tại đây, nhưng bây giờ chỉ còn phụ thân của Hi Cát, thuộc hạ cũ của Y Văn vương cùng tổng cộng khoảng 3 vạn binh mã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!