Chương 274: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)

Vài năm sau, nhà cũ của Tần gia đã được xây sửa hoàn tất.

Các cụ già sống ven cầu Khúc Thủy đều biết, nhà Tần gia trước kia không đồ sộ như vậy, nhưng sau khi trùng kiến xong thì tráng lệ hơn rất nhiều, lại còn được xây thêm hồ nước.

Một tòa nhà lớn như vậy nhưng không có ai ở, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng động vào ban đêm, cho biết có người về.

Mùa xuân năm nọ, Tần lão thái gia đã quay về, được một người có dáng vẻ thư sinh, tao nhã tuấn mỹ đưa tới.

Người trong vùng đều đoán thư sinh ấy là nam nhân của Tần Cốc.

Lão thái thái có thể liệt vào hàng cao thọ vùng này, nhưng đầu óc bà đã hơi lẫn, đi đường hễ thấy thanh niên nào trẻ đẹp tuấn tú thì đều gọi Quyên Ca Nhi.

Bà luôn miệng hỏi nam tử thư sinh kia, Quyên Ca Nhi của bà bao giờ mới về.

Sau đó, có một cặp tỷ đệ chừng 13-14 tuổi chăm sóc bà lão, còn nam tử thư sinh kia vội vàng ngồi xe ngựa rời đi.

Không lâu sau thì Tần Cốc cũng tới, bế bé con trên tay.

Hóa ra nàng đã thành thân ở phủ Lâm An. Người ta hỏi nàng mấy năm nay sống ở phủ Lâm An thế nào.

Nàng nói không có gì đặc biệt, chỉ là may mắn gặp được ba vị ca ca.

Hai người trong số đó, thế nhân ai cũng biết. Người còn lại chính là ca ca ruột mà nàng luôn nhung nhớ, tìm kiếm suốt cả đời, thậm chí suýt nữa đã tính kế vào tận hoàng cung....

Tuy giọng nàng nhẹ bẫng nhưng trong lòng dâng lên nỗi xót xa khôn cùng.

Không ai hiểu được nàng đã sống thế nào trước khi tìm thấy ca ca. Ở phủ Tuyền Châu, nếu chịu khó hỏi thăm xem ca của Tần Cốc là ai, có người nói Dự vương nhận nàng làm nghĩa muội, có người lại nói Kinh Bắc vương Triệu Hoài Chi nhận nàng làm nghĩa muội. Triệu Hoài Chi thậm chí còn xin danh hiệu quận chúa và đất phong cho nàng.

Nhưng Tần Cốc từ chối.

Lúc trước, nàng cảm thấy ý của Triệu Hoài Chi là : Giao ca ngươi cho ta, ngươi muốn cái gì cũng được, dù có là tước quận chúa hay là đất phong.

Nhưng sau này gặp nhau nhiều, nàng mới dần hiểu ra, Triệu Hoài Chi đối xử tốt với nàng từ tận đáy lòng, bởi nàng là muội muội của Tần Quyên.

Ngoài ra không vì bất cứ lý do nào khác.

Phu quân nàng có được thành tựu như ngày hôm nay, báo được đại thù, thẳng tiến trời xanh, cũng nhờ vị quý nhân Triệu Hoài Chi ấy.

Tần Cốc ôm con, nghĩ : Có ca ca thật tuyệt. Nhóc con à, rồi mẫu thân sẽ sinh cho con một muội muội.

Nhóc con :......

Nhóc con chắc đang nghĩ, chứ sao không sinh cho con một ca ca?

Tần Cốc bắt đầu tìm ca ca từ năm 4 tuổi, tìm suốt nửa đời người.

Nàng không còn nhớ những năm tháng hai huynh muội ở bên nhau như thế nào nữa, chỉ biết khi ấy hạnh phúc vô cùng.

Giờ ca ca đã về đây. Ca ca thương con của nàng, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đối xử với nàng cũng tốt, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ có chút khác xưa.

Tần Cốc chỉ hận không thể biến lại về dáng vẻ năm mình 4 tuổi....

Cho nên chỉ đành sinh thêm một đứa nữa thôi.

Tần nhóc : Thế là ta có muội muội.

Tần nhóc : Thế là cha mẹ ta, đại cữu (Triệu Hoài Chi), tiểu cữu (Tần Quyên) đều bị muội muội cướp mất.

Tần nhóc : Thậm chí muội muội ta vừa mới chào đời đã là quận chúa, còn ta chỉ là thảo dân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!