Chương 273: Kết thúc

"Cảm ơn tiểu huynh đệ." Thanh niên nhận lấy chiếc hộp, ôm quyền nói với Tần Quyên.

Tần Quyên hỏi, "Ngươi thực sự là bằng hữu của Quỳ sao?"

"Có thể xem là vậy. Đúng hơn cách đây ít lâu, ngài ấy là thượng cấp của ta."

Người thanh niên đó nói cách đây ít lâu, nhưng Tần Quyên mơ hồ đoán được, số năm đó hẳn rất dài.

Thanh niên chỉ mỉm cười, "Làm phiền ngươi rồi. Nhưng cũng may, ngươi tới vừa đúng lúc, bằng không thì cả năm tới sẽ không gặp được ta đâu."

Tần Quyên thắc mắc điều mình canh cánh bấy lâu, "Vì sao miếu Vụ Thần lại tan hoang thế?"

Thanh niên ngượng ngùng gãi đầu, "Là bởi miếu không linh, số người ta có thể cứu giúp càng lúc càng ít, cho nên không ai đến tế bái nữa. Ta đành gửi tin khắp nơi, nhờ một vị bằng hữu nữa tới đây giúp mình. Có lẽ Quỳ đã nghe được thỉnh cầu của ta, nhưng bắt ta đợi lâu quá...."

Tần Quyên, "Vậy từ giờ về sau, miếu Vụ Thần sẽ linh nghiệm trở lại ư?"

"Phải." Thanh niên nhoẻn miệng cười.

Thấy thế, Tần Quyên cũng vô thức cười theo.

Lúc Tần Quyên rời miếu Vụ Thần, thanh niên kia đang dọn đám cỏ dại trước cửa.

Cỏ trước miếu Vụ Thần quá mức um tùm, ít nhất đã hơn một năm nay không còn ai quét tước, cho nên người gác miếu mới bận rộn tối mặt, đến khuya mới nghỉ ngơi.

Hắn khẽ v**t v* chiếc hộp mà Tần Quyên trao gửi.

Bông lúa bằng vàng này là linh khí của miếu Vụ Thần. Từ nay về sau, linh khí có thể khôi phục, thật tốt biết bao....

Họ rời đất Thục vào tháng tư. Trước khi đi, Tần Quyên và Triệu Hoài Chi lại ghé thăm miếu một lần nữa.

Thanh niên gác miếu biết họ đến chào từ biệt.

"Đường xa vất vả, hai vị huynh đệ hãy cẩn trọng."

"Ngài cũng thế." Tần Quyên vừa nói xong, thanh niên kia đã quay vào miếu.

Lúc đi lướt qua, Tần Quyên thấy tượng đá Vụ Thần trong miếu đã được sang sửa, trước tượng còn đặt một cái bát.

Trong bát có một hạt thóc, chính là hạt thóc từ bông lúa mà Quỳ đã đưa cho.

Chuyện về cái bát ấy sẽ bắt đầu vào vài thập niên sau đó.

Khi thiên hạ đại loạn, kẻ chết đói đầy đường.

Có tiếng nói chuyện vọng ra từ một nhà họ Chu.

"Đại ca, huynh thật sự muốn tòng quân ư?"

"Trứng gà mà đặt chung một rổ, chẳng may rơi là vỡ hết, nhưng bỏ vào các rổ khác nhau thì may ra vẫn có quả vẹn nguyên. Cho nên các đệ không được theo ta. Chúng ta từ biệt tại đây thôi."

Đại ca đi rồi, chỉ để lại một thiếu niên.

Hắn ngồi trước cửa suốt đêm mới quay về phòng. Căn phòng trống tênh, chỉ có một chiếc bàn và cái bát con đặt trên đó.

Nhiều năm trước, có vị đạo nhân cho gia gia hắn một bát gạo, rồi cũng để lại chiếc bát đó ở đây.

Thiếu niên cầm lấy bát, mặc bộ quần áo duy nhất của mình, đi ra ngoài xin cơm.

Bát này là chiếc bát năm xưa từng được đặt hạt thóc vàng, thờ cúng trước đền Vụ Thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!