"Nhưng y muốn đi. Y cảm thấy thích thú với việc qua lại giữa hai bên. Y thậm chí còn muốn dong thuyền đến thẳng Ấn Độ." Trịnh Sinh Bách từ tốn đáp.
"Y nói thế thật sao?" Tân Quyên có chút ngờ vực.
Trịnh Sinh Bách gật đầu, "Ta đã bao giờ dối ngài đâu."
Trịnh Sinh Bách sẽ không gạt hắn, nhưng Trịnh Sinh Bách rất thích gạt hắn.
Tần Quyên biết Diêu Tứ Lang đã ra khơi rồi nên cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Nếu lúc đầu xuân ngược gió, thuyền chạy rất chậm, nếu đi Hà Gian thì chắc phải rất lâu sau mới quay về.
Trịnh Sinh Bách không biết nghĩ gì, lại lấy ra một phong thư, đưa cho hắn, "Biểu ca ngài gửi, chắc là tìm người viết giùm."
Nếu Vạn Khê đã phải nhờ người viết giúp thư, thì ắt hẳn người của hắn không còn ở phủ Hà Gian nữa.
Tần Quyên nhận lấy, xé bao thư, mở lá thư ra.
Hắn vội vàng đọc lướt, rồi bỏ sang một bên.
Trịnh Sinh Bách cầm lấy, đi ra bên ngài, ném vào bếp lò mà tiểu nha đầu đang quạt.
Tiểu nha đầu trố mắt nhìn. Trịnh Sinh Bách chỉ bảo nàng mau xuống bếp chuẩn bị cơm trưa, không cần coi lò sưởi nữa.
Tiểu nha đầu vâng một tiếng rồi chạy đi.
Trong thư, Vạn Khê nói Viết Viết đã bị cắt mất phân nửa binh quyền. Phía Đại Đô đang dần rối ren. Hi Cát tiểu thư được gả tới tộc Uông Cổ.
Chuyện Hi Cát tiểu thư được gả tới Uông Cổ tuy bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Dù sao lúc trước, HI Cát tiểu thư đã từng giúp hắn nhiều lần. Hắn rất mong nàng có thể sống hạnh phúc. Đối với Hi Cát mà nói, gả tới Uông Cổ dù sao cũng tốt hơn gả tới Đại Đô.
Nếu đã là người Hi Cát chọn thì nhất định là người tốt.
Hiện giờ, Bác Bác Nộ nắm trong tay binh mã hùng hậu nhất. Mông Kha đến tìm Bác Bác Nộ có ý mượn quân để đánh Nam Tống nhưng Bác Bác Nộ không tỏ rõ lập trường.
Đại Đô tuy rối ren nhưng Mông Kha vẫn không ngừng thế công đối với Nam Tống, cho nên không rút quân khỏi bất cứ mặt trận nào.
Tần Quyên vừa định đứng dậy, Trịnh Sinh Bách liền nói, "Đã sai nha đầu nấu cơm rồi, ngài ăn rồi hẵng đi."
Tần quyên gật đầu, ngồi xuống.
Sau khi hắn quay về biệt viện của Triệu Hoài Chi ở Lật Sơn thì trời đổ tuyết lớn.
Liên tiếp ba ngày, Tần Quyên chỉ ở lì trong thư phòng đọc sách.
Hắn không muốn ra ngoài, không phải vì trời lạnh, mà bở không biết ra ngoài làm gì.
Đi dạo phố ư? Hắn không thiếu thốn đồ đạc gì, quần áo mới còn chưa mặc hết. Đi ăn cơm uống rượu ư? Không phải đam mê của hắn. Đi nghe hí khúc ư? Cũng được, nhưng phủ Lâm An có nhiều nữ tử nổi danh, ít có nam tử xướng khúc.
Tần Quyên đặt sách xuống, đang bận nghĩ mấy chuyện vu vơ thì thị vệ trong vương phủ đến mời hắn dậy dùng cơm.
Hoạt động của hắn mấy ngày này chỉ tóm gọn trong đọc sách, ăn cơm, đọc sách mà thôi.
Sao Triệu Hoài Chi còn chưa quay về nhỉ?
Nhưng ngẫm lại, Triệu Hoài Chi bảo hắn chờ nửa tháng, giờ mới 7 ngày hắn đã sốt ruột rồi.Đêm đó, Triệu Hoài Chi về, người sực mùi rượu nhưng trên gương mặt không hề có vẻ say.
Y hầu hoàng thượng qua cung yến tết Nguyên Tiêu xong, đến lúc hoàng thượng say khướt, y mới có thể lén chuồn ra khỏi cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!