Chương 271: Kết thúc

Tùng Man nghĩ Tiểu Khúc Nhi nói không sai chút nào, Tần Quyên chỉ thích những đứa bé con nhỏ nhắn, bụ bẫm. Lớn lên rồi, hắn sẽ không thích nữa.

Bằng chứng là bây giờ Tần Quyên đâu chịu để nó và Tiểu Khúc Nhi vào phòng như ngày trước.

Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến Tùng Man tức nổ phổi.Ngọc bé con rời khỏi phòng Tần Quyên, định ăn cơm xong sẽ đi tìm Ngọc Dương nhờ tắm rửa. Tối nay nhất định phải ngủ sớm một chút.

Ngọc Dương nói sở dĩ nó tè dầm là vì ban đêm ngủ muộn.

Nhưng vừa mới đi ra, nó đã thấy cậu thiếu niên tên gọi Tùng Man đứng khoanh tay ngoài cửa viện.

Ngọc bé con nhớ hình như Tần Quyên cũng hay làm động tác này. Thế là nó cũng khoanh tay bệ vệ đi ra cửa.

Nó phần nào cảm nhận được Tùng Man không ưa mình.

Cho nên nó phải cố tỏ ra cứng rắn. Dù sao cũng phải ra khỏi viện mới có cơm ăn.

Quả nhiên vừa mới đến cửa, tên lớn xác kia đã hùng hổ chặn đường.

Nó không cam lòng yếu thế, khoanh tay ngẩng đầu đầy thách thức, cười tà, "Tùng Man ca ca, thúc thúc ở trong phòng, sẽ ra đây ngay thôi."

Ngọc bé con nghĩ Tùng Man không biết thúc thúc ở trong kia nên mới chạy đến bắt nạt nó.

Tùng Man lại hừ lạnh, "Đừng có lấy cha Tần Quyên ra dọa ta. Ta hiểu cha hơn ngươi. Cha cố ý muốn ta dạy bảo ngươi đấy."

"......." Ngọc bé con há hốc mồm.

Cái quái gì vậy? Thúc thúc còn lâu mới bảo ngươi bắt nạt ta.

Tùng Man cũng bắt chước điệu bộ cười tà của Ngọc bé con, "Nhóc, muốn dùng tâm kế với ca ngươi à? Còn non lắm."

"....."

"Còn nữa, về nói với ca ca ngươi một câu. Chớ có mơ tưởng đến bất cứ ai trong 2 người cha của ta." Từ ngày đầu tiên Ngọc gia huynh đệ tới đây, Tùng Man đã ngứa mắt bọn chúng.

Nhưng Ngọc Tuyết Độ trông giống cha Hồ Hồ nên dù hắn có không ưa Ngọc Tuyết Độ nhưng cứ nhìn vào gương mặt đó là không thể nặng lời được. Điều bực nhất là, Ngọc Tuyết Độ được Tần Quyên nhận làm đệ tử đã đành, bây giờ còn bái Hồ Hồ làm thầy nữa.

Đúng là lòng tham không đáy!

Ngọc bé con, "Ngươi có tin ta khóc bây giờ không?"

"......." Cái này thì Tùng Man bó tay thật. Nó cúi mặt, vành tai hơi đỏ, đành quay người bỏ đi.

Ngọc bé con thấy thế thì che miệng cười lớn. Tỷ tỷ nói không sai, khóc có thể giải quyết mọi vấn đề.

Ôi, nó bắt đầu nhớ tỷ tỷ rồi.

Tỷ tỷ không gửi thư, chẳng biết gần đây có khỏe không.

Tần Quyên thay quần áo, vừa đi ra thì thấy Ngọc bé con đứng ngoài cửa, thở dài thườn thượt.

Tần Quyên đặt tay lên đôi vai nhỏ xíu của nó.

Xoay nó lại, hắn nhìn mặt đứa bé một hồi, rồi chọc khẽ cái mũi, "Sao mặt mày ủ ê thế kia?"

Ngọc bé con định mách Tùng Man bắt nạt mình, nhưng nó không muốn nói dối. Tùng Man quả thực chỉ hù dọa chút thôi chứ không làm gì cả.

"Ta nhớ tỷ tỷ, nhớ mẫu thân.:

"........" Tần Quyên im lặng một hồi, bèn bế nó lên, "Vậy kể cho ta nghe về họ đi, những chuyện vui vẻ nhất ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!