Chương 27: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 2

"Báo !!! Thiên Lang quân tấn công 3 đại doanh. Theo tin mới nhất, phần lớn binh lực của chúng tiến đánh thành Hổ Tư Oát Nhĩ." Một dịch binh chạy thục mạng đến báo tin.

"Ngươi nói gì?" Viết Viết hét lên, "Hổ Tư Oát Nhĩ?"

Lúc này Tần Quyên vẫn chưa biết Hổ Tư Oát Nhĩ là nơi cữu cữu của Y Văn vương thế tử Viết Viết đóng quân, cũng là nơi phụ thân hắn từng ở lại rất lâu, nơi chứa đựng phần lớn thời thơ ấu của hắn.

"Y Văn vương thế tử, cần binh mã đưa người tới đó không?" Một vị đại nhân hỏi.

"Xin nhờ ông." Viết Viết cắn răng nói.

Vị đại nhân kia tỏ vẻ khó xử, "Tình thế trước mắt, ta chỉ có thể phái cho ngài 50 kỵ binh."

Viết Viết đáp, "Phiền ngài rồi."

Với Tần Quyên thì 50 kỵ binh đã là con số không nhỏ. Viết Viết đếm đầu người xong thì dẫn Tần Quyên đi, tới Hổ Tư Oát Nhĩ.

"Hổ Tư Oát Nhĩ xa quá, ít cũng phải mất 1 tháng mới tới nơi."

Kỵ binh dẫn đường nói, "Phải đến Sát Xích mới tính là gần đến Hổ Tư Oát Nhĩ...."

Tần Quyên chẳng biết Sát Xích là đâu, nhưng nếu là ở phía đông thì có khi hồi nhỏ nó đã đi qua rồi. Tuy nhiên, có đến ba đại lộ về phía Tây, có khả năng nơi nó đi qua cũng không phải Sát Xích.

Nghĩ vậy, nó đột nhiên nhớ tới Nô Nô Mạt Hách. Chẳng biết Nô Nô có còn sống không.

"Tần! Mau lên!" Viết Viết lại thúc giục.

Tần Quyên trấn tĩnh lại, vung roi ngựa đuổi theo sau.

Cuộc hành trình vừa mệt mỏi vừa buồn tẻ, hơn nữa còn phải tránh Thiên Lang quân.

"Bọn chúng có nhiều quân đến thế ư, có thể chia làm ba nhánh?" Ban đêm, khi đốt lửa trại nghỉ ngơi, Tần Quyên hỏi.

Mấy ngày nay không có dịch binh đến đưa tin, bọn họ bắt đầu bất an.

Dịch binh tới lui không ngừng giữa các doanh trướng trên thảo nguyên và đại mạc, nếu không xuất hiện thì chỉ có một khả năng, bị giết sạch rồi.

Cũng có nghĩa doanh trướng bị kẻ địch chiếm đóng, dịch binh chết hết, tin tức gián đoạn.

"Ta tạm đoán là 20 vạn." Viết Viết áng chừng, nói.

Tần Quyên không thể nào hình dung ra con số đó.

"Một bộ tộc mà đông người thế ư?" Tần Quyên nghe những chuyện người khác kể, thầm nghĩ khu vực nơi tộc Đại Âm sinh sống không quá rộng lớn, lại lạnh giá kéo dài, đáng lẽ không quá sung túc mới phải.

"Họ thuê trưng binh (lính đánh thuê), hẳn là liên kết với các tộc khác. Đó là cách người thảo nguyên thường dùng. Ta nghĩ lũ sói hoang ấy chắc hẳn bị kẻ khác lợi dụng rồi." Viết Viết trầm giọng nói.

Tần Quyên ngẩn ngơ nhìn hắn, không ngờ cả hai lại cùng chung suy nghĩ.

"Vậy lúc chúng ta đến được đại doanh An ĐÔng cũng là lúc An Đông nhận tin Thiên Lang quân đánh tới? Cho nên An Đông mới nhân cơ hội thoát ly Tuyết Biệt Đài?" Tần Quyên nói.

Viết Viết cong môi, híp mắt cười, "Cũng có thể, nhưng cũng có khả năng là do tin tức khác." Ví dụ như tin tức từ Đại Đô (Người Mông Cổ lúc này đã trùng kiến Đại Đô được vài năm. Đại Đô nằm ở trung tâm Kim quốc.)

Tần Quyên quay đi, không hỏi thêm nữa. Nó ngả lưng xuống cỏ, đưa mắt nhìn lên những đốm sáng lấp lánh trên cao, dường như nhận ra từ khi có ký ức đến nay, nó chỉ toàn lang bạt dọc đường.

Từ Giang Tả mà nó đã chẳng còn nhớ rõ cảnh vật, đến Kim quốc, rồi đến hành lang Hà Tây, qua sa mạc, qua thảo nguyên, đến Samarkand....

Giang Tả chỉ còn là chút ký ức vụn vặt mơ hồ, thứ duy nhất nó nhớ được là mùa xuân ấm áp bên cây cầu nhỏ ven sông....

Giờ mà hỏi nó nhà nó ở huyện nào, trấn nào, bên cái cầu nào, nó cũng không nhớ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!