Tần Quyên và Viết Viết ở lại đó 2 ngày. 2 ngày ấy, bọn họ không thấy vị Tuyết Biệt Đài tướng quân kia lần nào.
Sáng sớm ngày thứ ba, lúc Tần Quyên rời giường thì lại trông thấy đứa bé xinh đẹp nọ.
"Sao ngươi lại ở đây?" Tần Quyên cau mày mặc quần áo. Nó không thích người khác tới quá gần giường mình. Chắc vì từng trải qua chuyện bị quân địch tập kích lúc nửa đêm nên sau này thành thói quen.
"...." Đứa bé không hiểu vì sao Tần Quyên giận như thế, có chút sợ hãi, đưa đồ trong tay cho Tần Quyên.
Tần Quyên nhìn một chuỗi xanh lục lúc lắc trong bàn tay nhỏ, trái tim đột nhiên thắt lại.
Là bánh ú, thứ đã nhiều năm qua nó không được ăn.... Tần Quyên chợt thấy hốc mắt cay xè.
"VƯơng thế tử Viết Viết ở bảo trướng bên cạnh." Nó nặng nề nói, khom người xỏ giày.
Mãi một lúc sau, đứa bé mới biết Tần Quyên có ý gì, "Ta không đi sai đường. Ta đến tặng cho huynh."
Tần Quyên sửng sốt nhìn nó, "Vương thế tử bảo ngươi tặng ta?"
Đứa bé lắc đầu, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, "Ta tặng cho huynh, chứ không phải tên vương thế tử xấu hoắc kia."
"Sao lại tặng ta?" Tần Quyên cau mày. Do nhiều năm lăn lộn, điều đầu tiên nó nghĩ, đứa bé này được người ta sai khiến, cho nên không biết chừng trong bánh ú đã bị tẩm độc. Những người đó định giết Viết Viết nên quyết định giết nó đầu tiên.
"Đại ca ca, nhũ danh của ta là Tùng Man, nhưng người hay gọi ta là Hồ Cầu Nhi. Huynh gọi ta là Hồ Cầu Nhi cũng được...." Đứa bé cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ, có vẻ ngượng ngùng.
Đại ca ca....
Đứa bé này gọi Hồ Hồ là cha mà lại gọi nó là ca ca.
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Quyên lập tức nghiêm lại, khóe môi lộ rõ vẻ không vui.
Tùng Man tuổi nhỏ nhưng biết nhìn sắc mặt người lớn. Nó không hiểu sao Tần Quyên không vui, nên cảm thấy rất luống cuống. Khó lắm mới gặp được một vị ca ca mà nó yêu thích....
Tần Quyên không nói lý do, chỉ bảo, "Ngươi cũng có thể gọi ta là cha."
Nó vừa nói, đứa bé xinh đẹp liền choáng váng. Ngay cả Tần Quyên cũng thẹn đến đỏ mặt, hai vành tai nóng bừng.
Tùng Man, "Hả???"
Tần Quyên vươn tay lau mặt, nở nụ cười lộ ra hai cái răng khểnh đẹp chết người, vội nói, "Ta đùa thôi, gọi sao thì gọi."
Nó nghiêm chỉnh đi đến bên bàn trà, nhấp một ngụm nhỏ, lúc này mới cảm thấy đỡ quê mặt.
Tùng Man cảm thấy giọng nói Tần Quyên dịu xuống rồi, mới vui vẻ gọi, "Tần Quyên đại ca ca !"
Tần Quyên giật thót cả mình. Sao tên nhóc này đã biết tên nó rồi? Nhất định có vấn đề...
"Tùng...?" Tần Quyên quay sang nhìn đứa trẻ.
"Ta tên Tùng Man, nhũ danh là Hồ Cầu Nhi. Ca Ca có thể gọi ta là Hồ Cầu Nhi." Hai hàng mi đứa bé chớp chớp, mắt to lóng lánh. Nếu Tần Quyên ca ca chịu gọi nó là Hồ Cầu Nhi thì vui biết mấy.
"Hồ Cầu Nhi?" Tần Quyên nhíu mày.
"Vâng vâng vâng." Tùng Man gật lia lịa, cái má phúng phính cũng nảy tưng tưng theo. Sao mà vị ca ca này đẹp thế cơ chứ?
"...."
Tần Quyên nghĩ bụng, "Nếu là con của Hồ Hồ thì quả thực có thể gọi vậy, nhưng không hiểu sao nó lại thấy trong lòng không thoải mái lắm. Suy cho cùng đứa bé này cũng đáng thương, cha chết trận, mẹ nghe tin dữ bèn nhảy sông tự vẫn, để lại đứa nhỏ chưa đầy 1 tuổi. Hồ Hồ là người thừa kế gia tộc, quả thực nên nuôi dưỡng tốt giọt máu cuối cùng của vị thuộc hạ đã hy sinh.
"Không ai bảo đệ tới đây chứ?" Tần Quyên nghiêm trang hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!