Lúc này, một tên lính nói với vị đại nhân kia, "Đại nhân, Tuyết Biệt Đài đại nhân cũng không ở trong quân doanh."
Vị đại nhân đó nghe vậy thì nói, "Vậy bản quan đành đi hỏi An Đông thiên hộ. Người dẫn hai người kia vào doanh chờ.""Hai vị theo ta vào quân doanh, tướng quân sẽ tới ngay." Tên lính nọ nói với bọn Tần Quyên.
Tần Quyên sửng sốt, tướng quân? Hắn lại quay nhìn Viết Viết, một vương thế tử đi đến đâu cũng có tướng quân tiếp đón sao?
Đương nhiên nó không biết vương thế tử rốt cuộc là gì.... Nó chỉ cho rằng vương thế tử là một chức quan thôi.
Tên lính kia mang cho họ nước ấm và thức ăn, còn thêm một miếng đệm ấm để ngồi.
Tần Quyên không nhịn được, hỏi, "Này, vương thế tử là chức quan nào? Có to hơn tướng quân không?" Tần Quyên không có khái niệm gì về danh hào của đám vương tôn, năm xưa cha nó cũng không dạy nó mấy thứ này.
Viết Viết đang nhồm nhoàm ăn thịt thì bị câu này của Tần Quyên làm cho suýt chết sặc.
"Không phải chứ? Chẳng lẽ đến giờ ngươi còn không biết ca ca ta đây có thân phận gì?"
Tần Quyên bực bội cau mày, "Bọn họ gọi ngươi là vương thế tử, ta cũng gọi theo thôi, còn chưa bao giờ nghĩ tới."
"Thôi được rồi. Ta giải thích cho ngươi chút. Cha ta là đường chất của Hãn, được Hãn phong vương. Tuy ta không phải con đẻ của ông ấy nhưng được quá kế về làm đích tử. Mà đích trưởng tử của vương gia, ở thảo nguyên sẽ được gọi là vương thế tử, có quyền thừa kế, ngươi đã hiểu chưa?"
"Ta biết ngươi là hoàng tộc, cũng là đích trưởng." Tần Quyên vừa mới nói mọt câu thì lúc này lại có mấy vị đại nhân chạy vào doanh trướng.
Thấy ngườt tới, Tần Quyên đang chuẩn bị đứng dậy thì Viết Viết quát lớn, "Ngồi xuống. Giờ ngươi là người của ta, không cần hành lễ với bọn họ."
Tần Quyên nhíu mày, "Ta không phải người của ngươi."
Nô Nô Mạt Hách đã từng nói đi nói lại, trong hoàng tộc Mông Cổ có rất nhiều thế lực đối đầu với Y Văn vương quá cố, nó không muốn bị cuốn vào, cho nên không muốn làm người của Viết Viết. Dù quả thực từng hoạn nạn có nhau nhưng điều đó không có nghĩa từ nay về sau nó sẽ là thuộc hạ của người này. Khi Viết Viết bám lấy vừa đe dọa vừa dụ dỗ nó, Nô Nô Mạt Hách đã nhắc nhở qua.
Viết Viết cạn lời, chỉ nghĩ Tần Quyên tính tình trẻ con. Cái tên ngốc này, đến giờ nào rồi còn không nghe lời như vậy.
Các vị đại nhân kia hành lễ với Viết Viết, "Y Văn vương thế tử điện hạ quý an."
"Miễn lễ." Viết Viết ra vẻ nói.
"Y Văn vương thế tử, Tuyết Biệt Đài đại nhân còn chưa về. Ta là An Đông thiên hộ."
Tần Quyên nhìn nam nhân trước mặt, chừng 37 38 tuổi, phong thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ cũng chỉ là đúng khom lưng, chắc hẳn cùng chung cấp bậc với Lỗ Ba thiên hộ.
Viết Viết sửng sốt, Tuyết Biệt Đài? Không phải chứ, chạy trốn một đường cuối cùng lại tới chỗ vị vương thúc này, dù chỉ là thứ tử vương thúc. Nhưng mà trốn đến chỗ Tuyết Biệt Đài cũng còn hơn chạy nhầm vào chỗ đám huynh đệ Quý Từ.
Tần Quyên không biết Tuyết Biệt Đài là ai, nhưng nhìn vẻ mặt Viết Viết cũng đoán ra, đây không phải nhân vật đơn giản. Nó biết có nhiều tướng quân ở các đại doanh có xuất thân hoàng tộc, tỷ như thúc thúc của Viết Viết, cho nên chắc vị Tuyết Biệt Đài đại nhân này cũng là hoàng tộc.
Tần Quyên nghĩ vậy, nhưng càng lo lắng chuyện nội đấu trong vương tộc Mông Cổ, lỡ dính vào thì toi mạng như chơi.
An Đông thiên hộ cười nói, "Vậy vương thế tử một đường bôn ba tới đây hẳn là mệt mỏi rồi. Ta sai người đưa vương thế tử đi nghỉ ngơi."
Viết Viết nhìn sang Tần Quyên. Tần Quyên mím môi không đáp.
Các tướng sĩ trong doanh hiển nhiên cũng chú ý đến điều này. Một vương thế tử mà phải nhìn sắc mặt của tên thị vệ để hành sự? Bọn họ liền hoài nghi thân phận của thiếu niên này.
Tần Quyên quá rõ tên vương thế tử ngốc này là hạng người gì, cho nên nó chỉ khoanh tay đứng nhìn, nửa câu cũng không nói. Vương thế tử ngốc này muốn kéo nó về phe hắn, cố tình làm như vậy để người ta tin rằng nó và hắn cùng một phe.
Nhưng nó nhất quyết không muốn theo. Muốn chơi thì tên vương thế tử ngốc đó tự đi mà chơi một mình.
Một lúc sau, Viết Viết cười nói với An Đông thiên hộ, "Cứ làm vậy đi."
Thế là binh lính đưa họ đến một doanh trướng đã được sắp xếp đàng hoàng.
Trà, hương, sữa dê nóng hổi trên bếp, giường ấm đệm êm.... Đã lâu nay họ không hưởng thụ cuộc sống thoải mái như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!