"Giờ làm sao đây? Hay chúng ta quay về." Viết Viết chọt chọt ngón tay, nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên đã không để ý đến hắn nữa, nào còn tâm trạng nói chuyện.
Giờ quan trọng là phải tìm nguồn nước.
Mãi tới khi Tần Quyên xác định hướng họ đi là hướng đông nam cũng chẳng thấy nguồn nước đâu, nhưng trực giác cho biết đi về phía đông sẽ tìm được.
Lúc cưỡi ngựa về phía đông, Viết Viết sợ nó nổi giận, chỉ dám túm lấy quần áo chứ không dám ôm eo.
Đang giữa mùa mưa, đi trên thảo nguyên cũng có nhiều lúc gặp mưa to, nhờ thế mà túi nước của bọn họ hiện giờ đầy ắp.
Đến lúc ban đêm nghỉ ngơi, Viết Viết biết mình sai nên chủ động lấy lòng bằng cách nhường Tần Quyên ngủ trước, còn mình gác đêm.
Tần Quyên ném áo khoác trên người cho Viết Viết, "Không ngủ được."
Viết Viết bắt lấy, lúng túng nói, "Vậy ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé."
Tần Quyên gật đầu.
Trong những ngày hành tẩu, Viết Viết kể cho Tần Quyên nghe rất nhiều chuyện ly kỳ nhưng nó chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe.
Lần này, Viết Viết kể chuyện người tôc Bá Nha Ngột dùng báo đi săn, dùng hổ cày ruộng.
"Có thần kinh mới tin." Tần Quyên nghe xong thì cáu kỉnh nói.
Viết Viết lại bảo, "Lúc ta nghe Hồ Hồ kể chuyện, phản ứng cũng y chang ngươi."
Tần Quyên nghe là chuyện Hồ Hồ kể thì kinh ngạc.
"Hồ Hồ nói dùng báo để săn mồi rất hữu hiệu, còn hổ thì lười như mèo nhưng nếu có người vuốt lông nó, hoặc là sờ đùi nó, nó sẽ ngoan ngoãn cày ruộng." Viết Viết vừa kể vừa nghiêng đầu nhìn Tần Quyên. Ấy thế mà sói con này nghiêm túc nghe thật.
Lạ ghê? Ban nãy vừa bảo không tin cơ mà.
Viết VIết thấy nó chăm chú nghe, bèn kể tiếp. Tần Quyên nghe một lúc thì chìm vào giấc ngủ.Hôm sau, họ đi thêm hai mươi dặm thì thấy một con sông nhỏ. Viết Viết hớn hở xuống ngựa.
Tần Quyên lấy đầy túi nước, lại dắt ngựa đến, bất chợt nhìn thấy trong bụi cỏ ven sông có thứ gì.
Nó cúi người cầm lên.
Viết Viết nhìn sang, "Sao lại có Phật châu rơi ở đây?"
Tần Quyên nhíu mày, "Chắc là tăng nhân nào làm rơi. Thứ này không thể tùy tiện vứt đi được..."
Viết Viết không nghĩ gì liền nói, "Vậy ngươi xui xẻo rồi."
"..."
Tần Quyên cất Phật châu đi, lại thấy cách đấy không xa có một lá cờ Phật cũ nát. Nó nhặt lên, tiện tay vứt cho Viết Viết, "Chuẩn bị tiếp tục lên đường."
Hai người đi không đến 15 dặm thì thấy có người phía trước.
Viết Viết hỏi, "Bọn họ là ai? Chúng ta có nên đi đường vòng không?"
Tần Quyên đáp, "Trông không giống binh lính."
"Thế đi qua họ à?" Viết Viết nheo mắt.
"Ta thấy có vẻ bọn họ gặp rắc rối. Có ba người nằm trên mặt đất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!