Tần Quyên dẫn Y Văn vương thế tử đi tiếp hai ngày.
Kỳ lạ thay Viết Viết không hỏi nó muốn đi đâu, cũng không yêu cầu nó phải hộ tống mình đến đâu để hội hợp với phụ thân của Hi Cát. Nó đi thẳng hướng nam, Viết Viết cũng không hỏi.
Tuy Tần Quyên ít hơn Viết Viết hai tuổi nhưng vẫn biết vương thế tử này có vấn đề.
Viết Viết vẫn luôn giả vờ, giả vờ điên, giả vờ ngu ngốc, giả vờ cười hềnh hệch.
Nhưng trực giác của nó không sai, Viết Viết nhất định chỉ đang giả vờ thôi.
Nó thậm chí còn hoài nghi lúc gặp nhau ở thị trấn nọ, hắn đã thừa biết nó muốn trốn rồi nhưng vẫn làm bộ không biết gì, nói toàn những câu ngu ngốc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Quyên nổi lên mối nghi ngờ, vì sao Viết Viết lại đi theo nó? Chỉ có một nguyên nhân mà thôi, hắn cũng muốn đi về phía nam.
Vậy thì tại sao Viết Viết lại cử Ô Đốc đi tìm phụ thân của Hi Cát?
Chẳng lẽ Viết Viết chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi Ô gia huynh đệ? Không thể nào, Viết Viết từng nói Ô gia huynh đệ đã theo hắn 6 năm rồi.
Tần Quyên cảm thấy bất an, tốc độ chạy cũng chậm lại.
Viết Viết ghé vào vai Tần Quyên ngủ gục. Tần Quyên nghe tiếng ngáy, phát hiện ra hắn đang ngủ, đột nhiên ngây cả người. Nó lại nghĩ, nếu tên vương thế tử này đang giả vờ, liệu hắn có xuống tay tàn nhẫn, g**t ch*t nó hoặc hất nó xuống để cướp ngựa hay không?
Tần Quyên trong lòng bực bội. Nó không thích cảm giác này, cứ như mình ở ngoài sáng, còn Viết Viết ở chỗ tối trộm cười.
Đến khi trời chuyển đen, Tần Quyên mới dừng lại. Ánh sáng từ vài ngôi nhà lác đác xuốt hiện trên vùng đồng quê tiêu điều trước mắt, lập lòe như ánh sao. Biết nơi này có thôn xóm, Tần Quyên cũng an tâm nghỉ chân.
"Tỉnh dậy! Mau dậy cho ta!" Nó lạnh giọng nói, chuẩn bị xuống ngựa.
Nó vừa động, Viết Viết liền buông ra.
Tần Quyên tức khắc nhảy xuống. Nó sờ túi đựng cung, lấy ra một cái ống đánh lửa bằng đồng.
Đây là thứ xa xỉ, Nô Nô Mạt Hách lấy được từ tay đám thương nhân Túc Đặc, đánh lửa rất nhanh.
Nó tìm một chỗ dốc, có thể ngăn ánh lửa.
Có khô bén lửa rất nhau, lập tức bốc cháy.
"Chỉ có bánh bột ngô, ta ăn rồi đi ngủ, ngươi canh." Tần Quyên nói.
"...." Viết Viết muốn phản bác nhưng không tìm thấy lý do, bèn cố tình quấy phá, "Đó không phải bánh bột ngô, là bánh nướng lò chứ."
Tần Quyên đã quen tính hắn, người ta nói cái gì hắn cũng có thể cãi.
Nếu nói đạo lý với Viết Viết rằng người Hán ở Giang Nam gọi đây là bánh bột ngô, thì người Kim hoặc người Tây Vực gọi là bánh nướng lò, nhưng kể cả thế thì Viết Viết vẫn có thể cãi thêm 10 câu.
Cho nên Tần Quyên chỉ đơn giản là không thèm để ý, lẳng lặng ăn bánh uống nước.
Viết Viết cảm thấy đứa nhóc này thật chán ngắt, lòng nhớ đến Hồ Hồ. Dù Hồ Hồ biết hắn chỉ đang cãi ngang nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, nghe hắn tranh luận. Tần Quyên lại khác, xem hắn là tên ngốc.
Nghĩ vậy, Viết Viết cũng không nhiều lời nữa. Nó đi đến đống lửa, cầm lấy miếng bánh nướng còn đang hơ trên lửa. Nhưng nó không muốn ăn thứ thịt vụn khô khốc trong bánh này, cảm thấy cuộc sống như thế chẳng khác nào khổ hạnh tăng.
Người Mông Cổ quen ăn thịt uống sữa, sữa dê sữa bò là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Tần Quyên biết bắt một tên vương thế tử đi theo mình, chỉ được ăn bánh bột ngô và nước trắng, có chút bạc đãi. Nhưng với tình cảnh của họ lúc này, phải ăn tiêu dè xẻn từng tí một, nếu không sẽ chết chắc.
"Sắp đến núi tuyết rồi." Tần Quyên ăn xong rồi nằm ra cỏ, bỗng nói một câu.
Viết Viết định cãi, "Ta thấy quanh đây toàn cỏ là cỏ, lấy đâu ra tuyết", nhưng sau cùng cũng nhịn được, không tranh luận nữa.
"Ngựa sẽ không chịu được, chúng ta phải mua lạc đà." Tần Quyên nói rồi nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi. Nó chỉ đơn giản là tường thuật một câu, không có ý định thương lượng với Viết Viết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!