Chương 21: Vương vấn Hồ Hồ 1

Tần Quyên không ngờ, đám lính kia xông vào thôn làng, bắt toàn bộ tráng đinh đưa đi.

Đương nhiên những tráng đinh ấy cũng tốt số hơn tù binh một chút, sẽ trở thành tán binh du mục. Dù sao bọn họ cũng xuất thân bình dân....

Tần Quyên nấp trong khe núi nhỏ, chỉ mong sao con ngựa chịu yên tĩnh một chút, không kêu tiếng nào, càng mong quân lính đi nhanh lên.

Nó không có tâm trạng đâu mà thương xót những nam nhân kia, giờ nó chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Bỏ đi xong lại quay lại chính là kế sách Ninh Bách ưa dùng nhất.

Dựa vào những chiến dịch khá nổi danh của Ninh Bách từ trước đến giờ, Tân Quyên phát hiện ra chiến thuật này. Kẻ này dụng binh như quỷ, cầm binh xảo trá, thường giả vờ rút lui nhưng sau đó quay lại. Cái ý nghĩ "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" không thể áp dụng với Ninh Bách.

Tần Quyên không do dự, xoay người lên ngựa, trốn về hướng nam, bởi vì vì ban nãy nó để ý đám người Ninh Bách đi về hướng đông. Liệu có phải đa số người của Cát Cáp Bố doanh đều đang ở phía đông?

Nó sẽ không lên phía bắc vì ở đó có quân Chó Đen, phía tây thì có đại quân Tây Chinh của Mông Cổ. Nếu muốn trốn, chỉ có thể trốn hướng nam.

Nhưng dù đã tính toán đủ đường, vẫn có những kẻ y như âm hồn bất tán.

Tần Quyên đi về hướng nam nửa tháng, nửa tháng này nó bắt được cái gì thì ăn cái đó, cuối cùng cũng đến được một trấn nhỏ.

Nó định trước hết cứ ở lại đây, nhưng chợt nghe có mấy thương nhân bảo ở phía nam có lính Mông Cổ.

Nó nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không dám vờ như không nghe thấy. Nó phải làm rõ mọi chuyện mới có thể lên đường. Nếu đông tây nam bắc khắp nơi đều nguy hiểm, nó thật sự không biết mình có thể đi đâu.

Nó muốn tìm người để đổi cây cung lấy ít bánh, nhưng rồi lại luyến tiếc, cho nên cứ đứng trước tiệm cầm đồ đi qua đi lại cả nửa ngày. Đang lúc chuẩn bị đi vào thì một người vọt tới trước mặt.

Hai người đâm sầm vào nhau.

"Mẹ nhà ngươi! Đi đứng kiểu gì thế? Đau chết mất!"

Tần Quyên nghĩ bụng nó mới phải nói câu ấy chứ, sao người này ăn cướp lại còn la làng? Khoan đã, sao cái giọng ngu ngốc này lại quen thế?

Tần Quyên sực nhớ tới điều gì.... Nó không kịp suy nghĩ, lập tức quay ngoắt đầu bỏ chạy.

"Tần Quyên! Ối trời ơi, Tần Quyên!!!" Tên ngốc kia liền ôm cứng lấy nó, nhất quyết không buông.

Tần Quyên nghĩ, nhìn cái mặt này, nó thật sự sẽ nảy sinh ý nghĩ giết người diệt khẩu....

"Ngươi câm miệng!" Tần Quyên tiện tay lấy một bó cỏ khô vắt trên yên ngựa, nhét vào mồm đối phương.

Rồi hạ giọng nói, "Nơi này hỗn tạp, tộc người nào cũng có. Nếu có kẻ xấu biết ngươi là vương thế tử Mông Cổ, ngươi có biết hậu quả thế nào không?"

Viết Viết nhìn Tần Quyên, nheo mắt. Hắn phun cỏ khô trong miệng ra, đột nhiên hỏi, "Không phải ngươi nói phải tìm mấy tên đầu bếp à? Sao lại tới đây...." Viết Viết chưa nói hết câu, nhưng cũng chỉ ngập ngừng ở đó.

Tần Quyên không đáp, hỏi ngược lại hắn, "Ô gia huynh đệ đâu?"

Vừa nhắc tới, Viết Viết bèn nổi giận, "Ta phái một người đi liên lạc với cữu cữu của ta, còn phái một người đi mua nước mà mấy tối chưa về, chẳng biết chết dí chỗ nào rồi."

"..." Tần Quyên cạn lời. Nó nghĩ người đi mua nước ắt hẳn là Ô Khuông. Nói vậy là Ô Khuông mất tích rồi ư? Không đâu, làm sao một người to lớn như Ô Khuông lại đột nhiên mất tích được?

"Lạc mất ở đâu?"

"Đi về phía trước sẽ có một thôn làng. Ta ở đó mấy đêm, không dám ở lâu, sợ gặp phải đám người Quách Nhị nên cưỡi ngựa chạy."

Tần Quyên chỉ cảm thấy chủ tớ nhà này, tên nào cũng phiền phức.

"Chờ đã, người Quách Nhị ư?"

Ánh mắt Viết Viết phức tạp, nghe giọng cũng không đoán ra cảm xúc, "Ta không biết. Ô Đốc nói những kẻ đột kích đêm đó có khả năng là người Quách Nhị, đương nhiên cũng có thể là người Tháp Tháp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!